Chương 27: (Vô Đề)

Editor: Trà Xanh

Ngụy Lệnh Nghi chăm Bùi An ở noãn các Mộc Huy Đường. Bùi An nằm trên giường, bệnh hai ngày nay, không ăn uống gì. Nàng không dám kinh động trong phủ, tự tìm đại phu quen biết đến khám.

Đại phu ngoài miệng nói chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, không có gì đáng lo, chỉ kê đơn chút thuốc bổ, không trị được tận gốc. Đứa nhỏ này khi bé trải qua nhiều cực khổ, trời sinh gầy yếu, vất vả nuôi đến mười tuổi cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Nàng lo lắng sốt ruột, sợ một ngày nào đó Bùi An sẽ có bất trắc.

Nàng nghe Xuân Ngọc nói, Bùi Duyên đi Duyên Xuân Các, hẳn là Thẩm thị sẽ nói chuyện hắn cưới vợ, chắc đã biết kết quả.

Nàng nhìn nhi tử trên giường, khăn quấn quanh tay, tâm tư xoay chuyển.

Sớm muộn gì Hầu phủ sẽ có nữ chủ nhân, nàng đã chuẩn bị kỹ. Nếu là một quý nữ gia đình bình thường cũng không có gì, nhưng Thẩm nhị cô nương có thân phận đặc biệt. Nàng là thê muội của Hoàng thượng, phụ thân An Quốc Công từng là thế gia đại tộc hàng đầu trong hoàng thành, có tòa núi lớn như vậy đè xuống, nặng không được, nhẹ cũng không xong.

Ngụy Lệnh Nghi cũng xuất thân từ thế gia. Quan hệ trong hoàng thành đều là xương cốt hợp xương cốt, gân hợp với gân, một nhà xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến nhiều nhà khác. Năm đó Bùi gia bị hạch tội, phụ thân nàng tránh mặt, không dám ra tay giúp đỡ, còn bắt nàng và Bùi Chiêu hòa ly. Nàng không đồng ý, phụ thân đoạn tuyệt quan hệ với nàng, cũng vì muốn bảo  vệ toàn bộ gia tộc không bị liên lụy.

Mẫu thân lén viết thư cho nàng, còn nhét không ít ngân phiếu. Nếu không, cả gia đình ở nông thôn toàn người già, người bệnh, con nít, cuộc sống không biết phải trôi qua thế nào.

Sau đó cửu vương tranh đoạt càng nghiêm trọng, thế gia trong kinh từng người ngã xuống, các triều thần cắn xé lẫn nhau, kết cục còn thảm hơn Bùi gia. Bọn họ bị trục xuất khỏi kinh thành, coi như tính mạng được bảo toàn. Nàng còn nghĩ cách cứu viện công công và trượng phu, chỉ không ngờ bọn họ bị lưu đày không bao lâu thì lần lượt bị bệnh chết. Tin tức truyền tới, tinh thần bà mẫu thất thường, một trận hỏa hoạn thiêu rụi nhà cửa, xém chút thiêu chết Bùi Duyên.

Bùi Duyên muốn đi lính, lộ phí do nàng cho. Thật may nàng đã đi bước này, nếu không ngày bọn họ trở lại kinh thành còn không biết khi nào.

Sau khi kim thượng đăng cơ, An Quốc Công và Từ đô đốc – khi đó vẫn còn trong Cẩm Y Vệ – vì có công với thiên tử nên được trọng thưởng, xuân phong đắc ý(*). Nhưng những ngày tốt đẹp của An Quốc Công không kéo dài được bao lâu, ngay cả nhi tử cũng không kế thừa được tước vị.

Huynh trưởng nói, An Quốc Công biết quá nhiều bí mật của Hoàng thượng, lại là quý tộc hàng đầu lâu đời trong hoàng thành. Hoàng thượng muốn cải cách, những người này cản trở cho nên An Quốc Công phủ mới có kết cục như vậy. Lời này tuy nghe mịt mờ, nhưng suy nghĩ kỹ có thể minh bạch, chỉ sợ Hoàng thượng có dính đến cái chết của An Quốc Công. Chờ An Quốc Công bị rơi đài, thế lực của quý tộc cũ trong triều bị Hoàng thượng quét sạch khá nhiều, nhưng đại thụ trăm năm vẫn còn căn cơ, không biết khi nào tro tàn sẽ bùng cháy.

Tĩnh Viễn Hầu và chi nữ An Quốc Công đặt quan hệ chẳng khác nào là tai họa ngầm. Nếu Bùi Duyên coi trọng Thẩm nhị cô nương, cũng tương đương với việc hợp tác với thế lực quý tộc cũ, không biết ngày nào sẽ làm xốn mắt Hoàng thượng. Nếu hắn đối với Thẩm nhị cô nương như người lạ, quý tộc cũ chẳng khác nào ở phe đối lập với Bùi Duyên, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng có thể làm hắn chết đuối.

Hoàng thượng hạ chiêu này quá tuyệt tình.

Ngụy Lệnh Nghi sợ hãi. Năm đó Bùi gia cẩm tú vinh hoa, trong một đêm tựa như bị phóng hỏa, đốt đến cháy trụi, chỉ còn cái thùng rỗng. Bọn họ ở nông thôn mấy năm, tuy có mẫu thân nàng tiếp tế nhưng đã nếm đủ thăng trầm trong cuộc sống. Mấy năm nay, Bùi Duyên đấu tranh để gầy lại gia nghiệp vô cùng vất vả, sao lại để Hoàng đế tính kế bọn họ.

Nàng một lòng vì Bùi gia, muốn giúp Bùi Duyên. Nếu Bùi Duyên xảy ra chuyện, mẫu tử bọn họ không có chốn dung thân. Thân phận nàng khá nhạy cảm, tuy là chủ mẫu Hầu phủ nhưng chỉ là quả phụ tạm quản gia. Tính tình Bùi Duyên đôi khi trái khuấy, làm việc không theo lẽ thường, nàng sợ lời nói có gì sai sót làm mất lòng Bùi Duyên, sau này không có chỗ an cư lạc nghiệp. Bùi Duyên không phải người bạc tình nhưng chuyện gì cũng có lúc sơ sót, nàng phải chừa đường lui cho mình và Bùi An.

Cho nên nàng mới mớm lời cho Thẩm thị, để Thẩm thị nói với Bùi Duyên.

Thẩm thị là người thông minh, sẽ không ngồi yên chờ người khác đến tranh sủng. Nàng có nhan sắc, đầu óc linh hoạt, có lẽ sẽ thuyết phục được Bùi Duyên đổi ý. Hơn nữa Ngụy Lệnh Nghi cũng muốn xem bản lĩnh của Thẩm thị, có đáng giá cho nàng ủng hộ không.

"Phu nhân, Thanh Phong tới." Xuân Ngọc chạy vào nói.

Ngụy Lệnh Nghi không ngờ Thanh Phong tới nhanh vậy. Nàng đến minh gian, Thanh Phong hành lễ trước, sau đó mới nói: "Hầu gia muốn tiểu nhân tới nói cho phu nhân một tiếng, ngài từ chối việc hôn nhân với An Định Hầu phủ. Nhưng không biết Hoàng thượng có an bài mối khác không. Nếu phu nhân nhận được tin gì thì trực tiếp nói với Hầu gia, việc gì cũng có thể thương lượng, đừng đẩy Thẩm di nương dính vào.

Nàng còn nhỏ, chưa hiểu hết mọi việc."

Ngụy Lệnh Nghi sửng sốt, Bùi Duyên đang trách nàng sao? Thật không ngờ, Thẩm thị mới vào phủ một thời gian ngắn mà đã được Bùi Duyên che chở. Nàng thản nhiên nói: "Ta và Thẩm di nương chỉ tán gẫu, vô tình nói ra, về sau ta sẽ chú ý. Hầu gia thật sự từ chối hôn sự mà Hoàng thượng sắp xếp?"

Thanh Phong gật đầu, không muốn đề cập đến những khúc chiết bên trong. Chuyện trên triều không cần nói với nữ nhân nội trạch, hậu phi còn không thể tham gia chính sự kìa.

Từ chối là tốt rồi. Ngụy Lệnh Nghi thầm nhủ, nàng đỡ phải lo lắng nhiều.

"Mấy ngày nay không thấy tiểu công tử, thân thể lại không khỏe sao?" Thanh Phong nhìn vào noãn các, Ngụy Lệnh Nghi trả lời: "Chỉ là bệnh cũ, đã mời đại phu đến khám, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe."

"Hầu gia rất coi trọng tiểu công tử, ngài ấy là người kế thừa hương khói duy nhất trong phủ. Nếu phu nhân có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng tự mình chịu trách nhiệm, nhớ nói rõ với Hầu gia." Thanh Phong nhấn mạnh. Hầu gia đây là cấp liều thuốc an thần cho đại phu nhân để nàng khỏi lo âu quá nhiều, làm tiểu công tử cũng lo lắng theo.

Ngụy Lệnh Nghi nói: "Ta hiểu rồi."

Thanh Phong không nói gì thêm, hành lễ lui ra.

Mấy ngày nay thời tiết khô ráo, Dịch cô cô cùng Hồng Lăng và Lục La phơi chăn nệm và áo bông trong sân. Thẩm Oanh đem ghế dựa ra hành lang ngồi, ôm lò sưởi tay bằng đồng, nhìn ba người vừa cười vừa nói, khóe miệng cũng không tự giác mà vương nét cười. Lục La hát một tiểu khúc của quê nhà, Hồng Lăng nói gì đó, nàng chống nạnh chu miệng như nổi giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!