Thanh Phong tốt đẹp sạch sẽ như vậy xứng với cái tên mà các cụ đã đặt ra, nhưng khoa bọn cô là về nghệ thuật, mẹ Thanh Phong yêu cầu rất nghiêm khắc với cô, lần trước Thanh Phong thi cấp sáu không qua được, vì thế mẹ Thanh Phong không hề để ý đến con gái trong vòng một tháng.
Hạ Hàm tận mắt chứng kiến Thanh Phong năm lần bảy lượt gọi điện thoại cho mẹ, mà bên kia mẹ Thanh Phong từ đầu đến cuối từ chối không nghe máy, cô nhìn không chịu được đỏ con mắt luôn, trên đời này có sai lầm nào của con cái mà ba mẹ không thể tha thứ được chứ!
Thi đậu Piano cấp tám là hoàn toàn bị ép buộc, thế cho nên bây giờ ngay cả Piano Thanh Phong cũng không thèm chạm vào chút nào. Lần trước học viện nghệ thuật có hội diễn, tạm thời mời Thanh Phong, Thanh Phong 'thà chết chứ không chịu khuất phục,' ngay cả thành viên hướng dẫn tự mình khuyên Thanh Phong đàn một bản, Thanh Phong cũng không động đậy.
Cô ấy nói: Đời này không bao giờ thèm chạm vào Piano nữa.
Hạ Hàm nghĩ rằng, hồi cô còn nhỏ cũng từng bị mẹ bắt đi học vẽ tranh, nhưng khi đó Hạ Hàm nhỏ như vậy, lưng cõng bàn vẽ rất to, ngồi trên băng ghế cao, ngay cả chân ngắn cũng không thể chạm xuống đất. Sau một tiết học rất dài, trên tay, trên váy đều là màu bột nước, ngay cả cầm bút vẽ cũng khó khăn, Hạ Học Đông đau lòng con gái, thường xuyên lén lút dẫn con gái đi ra ngoài, chơi ở công viên đúng thời gian một tiết học, sau đó đàng hoàng đi về nhà.
Về nhà, mẹ ngồi xổm xuống sờ mặt cô, thấy trên mặt trên tay con gái đều sạch sẽ, cười nói: "Hàm Hàm rất ngoan." Tay nho nhỏ nắm bàn tay to của ba, giương mắt lanh lợi nhìn về phía ba cười cười, sau đó chạy lên lầu, chờ anh trai học về cùng chơi đùa với cô.
Tuổi thơ của cô chính là ấm áp dễ chịu như vậy, nhưng không còn nữa rồi.
Sau đó ba mẹ đối đầu gay gắt, ba trật ra khỏi quỹ đạo, mẹ nhốt mình trong phòng ngủ cúi đầu khóc, ba ngồi trong phòng khách hút thuốc, một điếu lại một điếu. Hạ Hàm là người có tính nhạy cảm, cô nhìn thấy khi ba mẹ cãi nhau thì xé một tấm hình rồi hung hăng ném vào thùng rác, liền tò mò, cô gái nhỏ lén nhặt những mảnh vụn đã bị xé nát lên, gom lại ghép vào nhau cô thấy khuôn mặt ba trên ảnh chụp, mà người phụ nữ ba ôm lấy, không phải là mẹ....
Tuổi còn nhỏ cô vốn không hiểu gì, sau này lớn lên, cô mới hiểu được là ba phạm phải sai lầm.
Ngày cùng mẹ rời khỏi thành phố A tuyết rơi rất nhiều, sáng sớm hôm đó Hạ Hàm vô cùng vui vẻ, vì Hạ Cận đã đồng ý với cô, chỉ cần tuyết rơi thì dẫn cô đi đắp người tuyết. Cô hưng phấn mặc quần áo xong, còn lần đầu tiên tự chải tóc cho mình, nhưng mà vẫn cứ lỏng la lỏng lẻo, ngoan ngoãn ngồi dưới lầu chờ anh trai đi ra.
Hạ Cận xuống lầu ngồi bên cạnh cô, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, liên tục nói những lời mà Hạ Hàm không hiểu lắm, anh trai nói cái gì mà về sau cô nhớ gọi điện thoại về đây, không phải chúng ta đều ở chung mỗi ngày sao? Có ba, có mẹ, anh và em, không phải mỗi ngày đều gặp mặt ư? Tại sao phải gọi điện thoại.
Trên khuôn mặt sáng sủa của Hạ Cận biểu cảm ngấm ngầm chịu đựng, hốc mắt cũng đỏ lên, ngột ngạt im lặng như vậy khiến Hạ Hàm cũng khóc, cô vốn không biết vì sao mình lại khóc, có lẽ là vì Hạ Cận nuốt lời không dẫn cô đi đắp người tuyết.
Hạ Hàm theo mẹ đi tới một ngôi nhà rất lớn, vô cùng.... Khi đó cô nghĩ mãi không ra nên dùng từ gì để hình dung, chỉ cảm thấy nơi này rất khác biệt với căn nhà cũ, phòng tắm cũng to hơn phòng khác ở nhà ba, cũng không cần phải giành toilet với anh trai. Ông ngoại rất trầm lặng, nhưng ôm cô rất ấm áp, còn có cậu, cô nghi ngờ, vì sao cậu không xưng hô với ông ngoại là "Ba" giống như mẹ thế? Hơn nữa cậu thoạt nhìn rất trẻ tuổi, rất giống ông anh dạy anh trai cùng đá banh.
Hạ Hàm không thích nơi này, muốn về nhà, nhớ ba và anh trai, cô không dám nói với mẹ, có một lần Hạ Hàm lén lút nói với Lê Chính.
Ngày hôm đó vừa đúng lúc chủ nhật, Lê Chính lén đưa Hạ Hàm về thành phố A, chỉ ở lại một ngày ngắn ngủi, rồi phải chạy về Newyork, cô khóc lóc gọi anh trai cũng vô dụng, sau khi trở về Lê Chính dỗ cô, chỉ cần cô nghe lời, anh liền dẫn cô về thành phố A thăm ba và anh trai.
Khi đó Hạ Hàm còn nhỏ, nhận được lời hứa hẹn của cậu, mắt đỏ lên nhào vào lòng cậu, cơ thể nhỏ nhắn vẫn không ngừng run rẩy, nước mắt nước mũi đều quệt lên áo sơ mi màu trắng của Lê Chính.
Sau này mẹ qua đời, tuổi ông ngoại cũng lớn, Hạ Hàm được Lê Chính nuôi nấng đến trưởng thành, Cố Du là bạn gái của cậu, cô vẫn luôn chờ đợi đến ngày gọi Cố Du là mợ, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa đợi được.
Lê Chính bận rộn ngày đêm không ngừng nghỉ, phần lớn đều là Cố Du chăm sóc cô, mười hai mười ba tuổi là tuổi con gái phát triển, ngực nhô cao, Hạ Hàm nhìn bộ ngực cao đẹp mắt của Cố Du thì ngẩn ra, "Tiffany, nó có thể to như của chị được không ạ?"
Khi đó cô cũng không biết xấu hổ, chỉ vào phần nhỏ xíu đáng thương trước ngực mình, rồi lại chọc chọc ngực Cố Du nói.
"Đương nhiên, chỉ cần em ăn nhiều cơm, đừng ăn kiêng là có thể."
Đêm khuya yên tĩnh, hiếm khi Hạ Hàm ỷ lại cô như vậy, Cố Du ôm lấy cô, hai người không nói gì cả.
Rất lâu sau Hạ Hàm mới vụng về nói nhỏ: "Em rất nhớ mẹ."
.....
"Chị sẽ luôn ở bên em chứ?" Tình cảm của cô rất yếu đuối, thời kỳ dậy thì không có mẹ chăm sóc, Hạ Hàm vẫn không nhịn được nếu ai đối xử tốt với cô một chút.
"Đầu đang nghĩ cái gì vậy chứ." Cố Du giả vờ suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra: "Hàm Hàm ngoan, mau gọi điện thoại kêu cậu em về, như vậy thì mỗi ngày chị đều sẽ ở cùng với em."
Bên kia điện thoại vang lên tiếng rên mềm mại giống như của phụ nữ, Hạ Hàm không dám nói gì, một lát sau Lê Chính mới cầm điện thoại nói rất nhỏ: "Hàm Hàm."
"Cậu, chừng nào thì cậu về, công việc bận lắm sao?"
"Tiffany có ở đó không?"
"Ở đây ạ." Hạ Hàm đáp, ngẩng đầu nhìn Cố Du một cái, đôi mắt xinh đẹp đến vô cùng nháy mắt với cô ấy.
"Cậu về ngay lập tức, con ngủ trước đi, đừng chờ cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!