Không lâu sau, liền nhìn thấy phía trước có bóng dáng nhỏ bé bước từ trên xe xuống, Chung Tuyển cười cười, nhìn về hướng đó.
Hạ Hàm trả tiền xuống xe, nắm chặt góc váy đứng một lát, chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đường nhựa. Vừa rồi hình ảnh kích thích như vậy, thậm chí ngay cả những hạt mồ hôi chảy đầy trên lưng Hạ Cận nằm ở vị trí nào cô cũng đều nhớ rất rõ ràng.
Chung Tuyển thấy bóng dáng nhỏ bé đứng ngay ngắn chỉnh tề cũng nghi hoặc, đã đứng đó hồi lâu mà chưa thấy nhúc nhích gì.
Chân dài bước tới, đi về phía Hạ Hàm.
Bàn tay to xoa đầu cô, Chung Tuyển giơ tay kéo cô ôm vào lòng.
"Ai vậy?" Hạ Hàm buồn bực né tránh nói, khi thấy anh, khuôn mặt lại giãn ra, còn cười cười.
"Em cứ đứng như vậy, cũng không nhìn xe?"
Còn tưởng rằng anh thực sự ôm mình cơ đấy, thì ra là để cô nhìn xe! Giống như đang đi tàu lượn, mà bây giờ cô đang đặt mình vào chỗ thấp nhất, bên cạnh vừa có một chiếc xe đen bóng gào rít chạy qua, mang theo cảm giác công kích, cô nhắm chặt mắt, an ủi bản thân không có chuyện gì.
"Đi thôi." Chung Tuyển nắm tay cô, dẫn cô đi về phía xe mình.
Chỗ nào cũng nhỏ, bàn tay to dễ dàng bao trùm cánh tay mảnh khảnh của cô, nhưng cảm xúc rất tốt, thịt mũm mĩm, nhìn nho nhỏ, nhưng lại rất có thịt, cúi đầu nhìn cô một cái.
Anh 'người cao ngựa lớn,' chân lại dài, Hạ Hàm gần như là phải chạy chầm chậm, cúi đầu thở hổn hển mấy tiếng, hôm nay cô mặc một chiếc váy có dây thắt eo màu vàng nhạt, khoác bên ngoài chiếc áo dệt kim hở cổ màu trắng trong suốt, cổ áo hơi rộng, vóc người Chung Tuyển thì cao, chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, là đã thu hết phần tinh tế trơn bóng phập phồng trắng như tuyết vào trong tầm mắt.
Anh cười tự giễu, kéo mở cửa xe giúp Hạ Hàm.
Hạ Hàm mơ mơ màng màng, quay đầu hỏi anh: "Đi đâu ạ?"
Miệng nhỏ xinh của cô khi đóng khi mở, đôi mắt hạnh trong mắt anh thoạt nhìn yêu kiều quyến rũ như thế, tay nhỏ xíu còn níu chặt cánh tay anh.
"Đi hẹn hò."
Làn môi anh rất mỏng, khi cười chỉ hơi nhếch nhếch khóe môi, đẹp trai mê người, cô nhìn đến ngây ngốc.
Anh dẫn cô tới ăn ở một nhà hàng Tây khá yên tĩnh, nhà hàng này cũng đã mở mấy năm ở thành phố A, trang trí thanh cao khiêm tốn, quản lý nhà hàng cũng quen biết anh, nhưng mà.... Lần đầu thấy Chung Tuyển dẫn bạn là con gái tới đây, quản lý xoay đầu nhìn về phía anh, chắc là cháu gái? Cơ mà quản lý không khẳng định được, cũng không hỏi nhiều.
Anh cắt bít tết thành những miếng nhỏ rồi đổi đĩa trước mặt Hạ Hàm, "Tân Dao là bạn gái của anh em, cũng là chị dâu em, tính cách cô ấy rất tốt, về sau ở chung hòa thuận."
Hạ Hàm gật gật đầu, có vẻ đăm chiêu, "Em mới không cần ở chỗ anh trai em, anh nghĩ gì vậy?"
"Cũng đúng, Hạ Cận có thương em, về sau cũng phải 'thành gia lập nghiệp.'"
"Nhưng ở cùng một chỗ với ba em còn có chút không được tự nhiên....."
Chung Tuyển cắt lời cô nói, "Anh có chỗ ở trong đơn vị, bình thường sẽ không ở nhà, chìa khóa này em cứ cầm đi." Chung Tuyển tháo chiếc chìa khóa nhà từ trong chùm chìa khóa, đưa cho Hạ Hàm.
Hạ Hàm không nhận, "Không cần đâu, em đã làm phiền anh nhiều rồi."
"Hạ Hàm, là anh đang hẹn hò với em."
"Có ý gì!" Hạ Hàm kinh ngạc vui mừng nhìn anh, "Anh đồng ý rồi ư? Anh đồng ý kết giao với em rồi hả?"
"Có thể thử." Anh nhàn nhạt nói.
Hạ Hàm cướp lấy chìa khóa, nắm trong tay còn không nỡ buông ra, người yêu? Vậy thì có nghĩa là sẽ có tính chất phát triển hơn, Chu Tuyển đưa chìa khóa nhà cho cô, vậy thì có nghĩa là .... Sống cùng nhau?
Mặc dù cô cũng rất muốn thân mật với anh, nhưng quả thật hơi nhanh quá, nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Hàm vẫn đưa chìa khóa trả lại cho anh, nói: "Chúng ta như vậy có phải quá nhanh hay không hả?"
"Anh chỉ có một chiếc chìa nhất này, những thứ khác đều do đơn vị giữ, cho nên, chìa khóa cho em, anh không vào được." Chung Tuyển nói tới điểm thì dừng, cũng khiến Hạ Hàm gặp nạn đỏ cả mặt.
Anh nói mấy câu gây thương tích, khiến Hạ Hàm cho rằng bản thân mình suy nghĩ lung tung, chậm rãi cất chìa khóa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!