Chương 43: (Vô Đề)

Trong phòng thử đồ của cửa hàng thiết kế đồ cưới xa hoa hay nói đúng hơn là một gian phòng riêng biệt, điều duy nhất không giống chính là ở lối ra có màn sân khấu bằng nhung tơ rất giày rất nặng đắt đỏ che kín. Lò sưởi âm tường đốt cháy rừng rực, Lê Chính uống một ngụm cà phê không kiên nhẫn liếc mắt nhìn về bục thử đồ một cái.

Mặt trên của bục thử đồ bằng thủy tinh dài tầm 5 phân, gương 270 độ sáng trong suốt bao xung quanh, một tấm rèm màu hồng nhạt hình dạng như cánh hoa thả xuống dùng để che cô dâu mới thử đồ ở phía trong.

Cố Du đang chuẩn bị đổi một bộ áo cưới thiết kế cao cấp, vừa đúng lúc trên đó có mấy thứ rườm rà, phía sau lưng phần đuôi có mấy móc cài ẩn vào trong một mình cô không thể cởi ra được. Áo cưới vừa cởi được một nửa đang giắt trên người, chỉ có thể kéo một góc rèm che ra gọi người đàn ông phía ngoài nhờ giúp đỡ.

"Anh vào đây một chút." Làn môi hồng kiều mị hấp dẫn tâm hồn người khác.

Lê Chính nhìn cô một cái, dùng di động giải quyết mấy email của công ty, lúc này mới đi vào.

Kéo rèm che ra lọt vào tầm mắt chính là phần cơ thể trắng như gốm sứ của cô, thân trên đã hoàn toàn cởi sạch, hai đóa hoa đầy đặn tròn trịa mềm mại mờ ảo, ngay cả đỉnh nhũ hoa cũng lộ ra sắc màu bóng đẹp. Vì động tác nhẹ nhàng chậm chạp của cô mà nó khẽ lắc lư, dưới mông cô có mấy nút cài vùi vào trong, yêu tinh Cố Du mặc quần trong bằng tơ tằm, mông rất vểnh rất trắng, bao bọc lấy mông căng đầy, vô cùng dụ hoặc.

"Em không kéo được." Chồng mình ở đây nên cô mới không để nhân viên công tác giúp đỡ, Cố Du uốn éo éo thân mình trong thời gian dài đã mệt mỏi, lúc nói những lời này không nhịn được ngâm khe khẽ một tiếng.

Chẳng hiểu vì sao lại nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của người nào đó.

"Anh nhanh lên một chút!" Cố Du không kiên nhẫn, vẩy mái tóc dài một cái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông đã biến thành sói. Cô lập tức lộ ra nụ cười giảo hoạt nâng làn váy rực rỡ rộng rãi tới gần anh ta, nhón chân lên cắn cằm anh ta một cái, hơi thở nóng bỏng phả vào người anh ta. Tay nhỏ bé từ ngực anh ta sờ xuống dưới, dọc theo thắt lưng trơn bóng hạ xuống, hướng về chỗ kia vân vê.

Cả người Lê Chính mặc một thân tây trang cắt may thủ công, càng phát ra hương vị cấm dục dụ hoặc.

Đầu ngón tay linh hoạt khều kéo thứ đồ khiến cô dục tiên dục tử hàng đêm ra ngoài.

Cố Du mở to hai mắt giả vờ cực kỳ giống: "Đây là cái gì vậy?"

Lại còn kinh ngạc hô lên một tiếng, cắn môi nghi hoặc nói: "Sao lại lớn thành như vậy rồi?"

Lê Chính không có tâm tư chơi đùa cùng cô, mạnh mẽ ấn cô xuống mặt kính, kéo người cô qua, "Loẹt xoẹt" một tiếng kéo váy lên trên, rồi nâng thắt lưng cô lên cao, đưa súng tiến vào trong.

Nhưng Cố Du không đồng ý ngay lập tức, cong mông lên xoay loạn xạ, nhất định không cho anh ta thực hiện được.

"Em không muốn đứng, rất mệt."

Lê Chính hít thật sâu một hơi, cong khóe môi nở nụ cười, hai người mặt đối mặt môi lưỡi giao nhau triền miên, nâng một chân cô lên từ cố gắng tiến vào, treo cô ngang eo đi tới chiếc sofa rộng rãi màu đen.

Chỉ vài bước điên loạn này cô liền tới điểm, bắt bàn tay to của anh ta cắn xuống nhịn kêu rên, chờ thêm trận nữa lại ngồi trên thắt lưng anh ta xoay vặn ngang tàng chưa thỏa mãn cắn nuốt anh ta.

Làn váy cô vừa dài vừa rộng từ sofa kéo dài tới bục thử đồ, nếu không phải ái muội kiều diễm thở gấp và tràn đầy hương vị tình dục như vậy, cho dù ai nhìn thấy cũng nghĩ đây là đôi uyên ương đang vui cười ngọt ngào với nhau.

Cô cắn nuốt chậm lại cạn như vậy Lê Chính hoàn toàn không thỏa mãn, nhưng thấy bộ dạng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au rên khe khẽ lại cảm thấy thật sự rất gợi tình, chỉ có thể khó khăn chịu đựng thở gấp ồm ồm, chôn đầu vào đôi bồng đào mềm mại ngấu nghiến cắn nuốt.

Sau khi xong việc Cố Du nằm xụi lơ trên người anh ta, đưa tay rút khăn giấy trên bàn lau cho anh ta.

Lê Chính híp mắt hưởng thụ, đầu ngón tay vân vê kéo làn váy mỏng manh mềm mại trơn bóng của cô xuống, giọng trầm thấp mang theo dư âm nóng bỏng: "Chọn chiếc này đi, em mặc chiếc váy này rất xinh đẹp."

Cố Du chấn động, nghiêm túc suy nghĩ một lát cuối cùng đỏ mặt gật đầu.

Tin tức này đối với đội ngũ thiết kế áo cưới cho Cố Du mà nói quả thật là tin mừng từ trên trời rơi xuống!

Quần trong của Lê Chính ướt một vùng ngay chỗ tam giác, Cố Du nhìn thấy đỏ mặt: "Nhanh thay quần đi." Cô nói.

Cô trang điểm lại, nhìn vào gương trang điểm ở bàn hóa trang thấy mình coi như tự nhiên lúc đó mới dám đi ra ngoài, để nhân viên công tác điều chỉnh kích cỡ lần cuối cho cô.

"Anh ta rất kiên nhẫn với cô." Nhân viên công tác không nhịn được nói với Cố Du.

Cô Du rất khắt khe, vì chuyện áo cưới mà hôn lễ chậm lại mất một tháng.

Cố Du cười khẽ không nói gì.

Nếu không phải vì Hạ Hàm, anh ta sẽ đồng ý cưới cô sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!