Chương 4: (Vô Đề)

Vừa tiến vào ký túc xá, Diệp Vấn và Thanh Phong đã hô to lên, cướp túi đựng thức ăn trong tay cô, nhìn lượng thức ăn quyết định gọi mấy cô gái ở ký túc xá bên cạnh qua, vừa lúc nãy dựa vào lòng Chung Tuyển, đến bây giờ còn khiến cô mặt đỏ tới tận mang tai.

Thanh Phong ăn uống no đủ vuốt bụng căng tròn dựa sát vào Hạ Hàm, "Người đàn ông to cao đẹp trai dưới lầu lúc nãy là bạn trai cậu sao?"

Hạ Hàm cả kinh, rũ mắt xuống, cũng có phần chột dạ, nói: "Ừm."

"Nhìn qua rất đẹp trai, như rất người mẫu nam ấy, cậu nhỏ như vậy, ở chung một chỗ với anh ấy, giống cháu gái anh ấy hơn, hắc hắc he he ... đừng đánh tớ." Thanh Phong ôm đầu, cứ chen vào Hạ Hàm, "Cá nấu cải chua ăn ngon thật, tớ rất buồn ngủ, ăn no lại buồn ngủ."

"Thanh Phong, thật ra tớ cũng không biết anh ấy có tính là bạn trai tớ không nữa, tớ thổ lộ với anh ấy, nhưng mà...."

"Anh ấy không chấp nhận sao?" Giọng Thanh Phong hơi nhỏ.

"Cũng không phải, anh ấy nói để tớ suy nghĩ kỹ đã."

Một lúc lâu sau Thanh Phong cũng không có động tĩnh gì, cô cúi đầu thì thấy đang nằm trên chân cô ngủ rồi, Hạ Hàm thở dài rất nhỏ, tắt tivi, vỗ mặt Thanh Phong, kêu cô ấy về giường mà ngủ.

Diệp Vấn đắp mặt nạ dưỡng da đi tới, mùa hè nóng bức, Diệp Vấn chỉ mặc quần áo lót ở nhà, lộ ra chân dài lại trắng nõn. Nụ hoa nhỏ bên trong quần có hoa văn thấp thoáng lộ ra ngoài, Hạ Hàm nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nuốt nước miếng, sau đó lập tức cúi đầu.

Trong học viện bọn cô Diệp Vấn là mỹ nữ nổi tiếng lạnh lùng xinh đẹp, tính tình cũng nóng nảy, ở ký túc xá nhưng lên đường phòng khách xuống được phòng bếp. Tài nấu nướng rất tuyệt vời, những cái nồi đáng thương trong ký túc xá đều có thể được cô ấy dùng làm những món ăn ngon, Hạ Hàm cũng học được từ cô ấy không ít.

Diệp Vấn vừa nhìn thấy Thanh Phong ngủ say như chết, nhíu mày rồi xoay người đi vào phòng Thanh Phong cầm tấm chăn mỏng đắp lên cho cô, "Không có việc gì, đêm nay để cho cậu ấy ngủ đây đi, khuya cậu ấy khó chịu tỉnh lại, sẽ tự đi về giường mình."

Hạ Hàm gật đầu, nhìn vẻ mặt cũng chuẩn bị đi ngủ, khi đi đến cửa bị Diệp Vấn kéo lại: "Hàm Hàm, người đàn ông này lớn tuổi hơn cậu nhiều?"

"Có một chút."

"Đầu óc nhìn xa chút đi, đừng để bị lừa." Diệp Vấn vuốt ve lên người rồi lên ngực to của Hạ Hàm, còn nói: "Cậu là dạng em gái nhỏ ngực to mềm mại, rất hợp với khẩu vị của người đàn ông lớn tuổi."

Hạ Hàm cúi đầu kêu một tiếng, bảo vệ Chung Tuyển, che ngực ~ đưa lưng về phía Diệp Vấn nói, "Không phải, anh ấy mới không phải là người như vậy."

"Không phải thì tốt rồi."

Trở lại phòng, cô tắm rửa thay quần áo ngủ thoải mái nằm xuống, đã quyết định chủ động theo đuổi Chung Tuyển, trong đầu vạch ra kế hoạch, rồi hi hi hi cười ngây ngô. Lúc đầu cho rằng trở về thành phố A sẽ có nhiều thứ không thích hợp, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ, rất phong phú, rất thú vị, cái cảm giác tim đập thình thịch mặt lại đỏ khi ở bên cạnh Chung Tuyển thật sự rất thích thú.

***

Ra khỏi cửa Nam quẹo trái là một khu chợ nhỏ vô cùng náo nhiệt, người rất đông, phần lớn đều là học sinh trong trường, từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo.

Chỗ bán hàng rong đều sáng đèn, tất nhiên điều kiện vệ sinh không phải rất đảm bảo, Thanh Phong dẫn cô đi về phía trước, người chen người càng nóng nực hơn. Cuối cùng đến một dãy nhà trước mặt, còn rất nhiều bàn trống, Thanh Phong nhanh chóng ném túi xách xuống, lấy hai quyển sách chiếm giữ phần chỗ ngồi đối diện, bà chủ cười nói với Thanh Phong: "Cô bé tan học rồi hả?"

Cô ngồi trước bàn, nhìn gương mặt trẻ tuổi của Thanh Phong ẩn giấu dưới ngọn đèn lúc sáng lúc tối, chống tay cười cười. Phía sau có đặt một chiếc bàn rất nhỏ, trên bàn có đặt một chiếc đèn chụp bảo vệ mắt, cậu bé đang cầm bút chì say sưa suy nghĩ, hẳn là đứa bé nhà bà chủ, khăn quàng đỏ cũng thắt không đều nhau.

Cô xoay người đến gần cậu hơn, đứa bé đó đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn cô: "Chị, chị giảng cho em đề này với."

Tiểu gia hỏa này rất thông minh, đứng lên chặn trước cô, không để mẹ cậu nhìn thấy, còn nhỏ giọng nói với Hạ Hàm: "Cái này, còn có cái này, cuối cùng tất cả đều không hiểu, chị, có thể làm giúp em hay không?"

"Vậy em che chị cho tốt, cẩn thận mẹ em phát hiện ra." Hạ Hàm xoa đầu tiểu gia hỏa.

"Dạ dạ." Cậu lên tiếng trả lời liên tục, cười vui vẻ, đúng là đang tuổi thay răng, hai hàm răng trụi lủi.

Toán bậc tiểu học này tất nhiên không làm khó được Hạ Hàm, xoèn xoẹt xoèn xoẹt, không tới hai phút đã làm xong tất cả, "Đưa cho chị cục gôm (cục tẩy), tự mình viết lại một lần đi, nếu không ngày mai giáo viên em sẽ phát hiện ra đấy."

"Hiểu ạ."

"Làm gì vậy?" Thanh Phong hỏi.

"Không có gì, tớ sắp chết đói."

Thanh Phong ngồi xuống, cầm lấy xiên thịt nướng, "Đừng nói với Diệp Vấn, nếu không cậu ấy sẽ nổi bão, nữ thần không muốn trông thấy chúng ta ăn quán ven đường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!