Từ sau khi đó một tuần rồi Hạ Hàm không đi qua chỗ Cố Nham, muốn gọi điện sang hỏi Cố Nham tình hình sao rồi, nhưng lại cảm thấy không có tiền đồ. Suy nghĩ lại nên mới gửi một tin nhắn qua cho Cố Nham, nội dung là số đặt đồ ăn qua điện thoại.
Cố Nham tính tình đại thiếu gia, nếu như chơi game đến thần trí mơ hồ, thì tới khi đau bao tử mới biết mình đã bao lâu rồi chưa ăn cơm. Gửi tin qua Hạ Hàm mới thoáng yên tâm.
Cố Du cũng gọi điện về cho Hạ Hàm hỏi tình hình gần đây của Cố Nham, trong điện thoại Hạ Hàm cũng không biết nên trả lời Cố Du như thế nào nữa.
Cô ấy hết than lại thở, ấm giọng nói với Hạ Hàm: "Qua hai ngày nữa chị về xem nó."
Cố Du nhìn đồng hồ, thời gian cuộc họp thường kỳ của công ty gần tới, cô vào thang máy đi lên phòng họp trên tầng cao nhất. Giày cao gót tinh xảo vang lên âm thanh trong trẻo trên hành lang vắng vẻ tĩnh mịch.
Tay vừa chạm vào chuôi cửa phòng họp, một người đàn ông cô chưa từng gặp cản cô lại, giọng nói có chút vênh váo: "Tổng giám đốc Cố, cô đi vào không thích hợp rồi."
Văn kiện phái cô về thành phố A đảm nhiệm chức vụ đã xuống đến nơi, lúc này đích thực cô không nên xuất hiện ở phòng họp tổng bộ công ty.
Cô nhịn, đưa tay cầm cặp hồ sơ cứng rắn trong tay quăng vào trên cửa phòng họp, hận không thể nhổ sạch hết tóc vốn đã rất thưa lưa của đám hồ ly bên trong kia mới cam lòng.
Người đàn ông đứng ở cửa bị dọa hỏng, ôm đầu bảo vệ bản thân, sợ Cố Du dùng móng vuốt mèo nhỏ cào rách mặt trắng nõn của anh ta.
Cặp hồ sơ va chạm rất mạnh, cả trai lẫn gái của phái giày Tây trong phòng họp đều nghe thấy hết, kinh sợ ngồi thẳng người. Người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ trì lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, thấp giọng quát lớn, "Tính tình đại tiểu thư, sớm hay muộn gì cũng bị cô ta làm thua lỗ hết sạch."
Trong phòng toilet của công ty, người con gái tóc quăn dài đen như mực thả xuống lưng, Cố Du vùi đầu trên đầu gối, cắn cắn tay cúi đầu khóc nức nở.
Đây là kết quả dù sớm hay muộn, mấy năm nay cô dựa vào Lê Chính nên ai dám làm mặt lạnh cho cô xem. Trong công ty từ trên xuống dưới đều tức giận cô mà không dám nói gì. Ngay cả tiền bồi thường hạng mục công trình, mấy lão già lươn lẹo cũng giả vờ cúi đầu khen ngợi. Nhưng mà cô vẫn thua, cũng may có Lê Chính giúp cô rót tiền vào, nếu không có anh... Cô và Cố Nham đã sớm bị đuổi ra khỏi Cố thị rồi.
***
Thành phố A
Hôm nay chủ nhật, hiếm khi Hạ Hàm được ngủ nướng, di động đầu giường vừa reng lên đã bị Chung Tuyển duỗi cánh tay dài ấn nút im lặng. Vừa mới đặt di động xuống điện thoại lại reo lên, Chung Tuyển nhíu mày, lặng lẽ tiêu sái đi ra cửa phòng ngủ nhận cuộc gọi này.
"Hạ Hàm, cậu qua đây nhanh lên, hai ngày rồi tớ chưa ăn cơm!" Đầu bên kia điện thoại tiểu tử thối gào khóc như vậy một chút cũng không ra nghe giống như đã đói bụng hai ngày rồi.
"Cậu có nghe hay không, nhanh qua đây cho tớ!" Cố Nham cầm điện thoại để trước mặt, rống lên một câu.
Bên kia vẫn không có động tĩnh gì, tưởng Hạ Hàm còn giận cậu ta, cuối cùng cậu ta mới dịu xuống, năn nỉ nói: "Hàm Hàm, cậu qua đây được không, tớ thật sự rất đói, dạ dày cũng đau...."
Ban công lộ thiên, thân trên người đàn ông trần truồng, chỉ mặc một chiếc quần thể thao, đường cơ bắp cường tráng từ ngực thẳng xuống dưới cho đến khi dừng ở eo khiến người ta phun máu mũi. Chung Tuyển nhíu mày, cầm điện thoại không nói gì. Thời gian trước cô gái nhỏ mệt mỏi thở hổn hển, còn rầu rĩ không vui, có phải là vì thằng nhãi này không? Chung Tuyển nghi hoặc.
Không phải tức giận thật chứ, ngày đó quả thật có phần hơi quá đáng với Hạ Hàm. Cố Nham nghĩ, nếu Hạ Hàm bỏ mặc cậu ta, có lẽ cậu ta thật sự sẽ bị đói chết, phòng ở cũng không có người dọn dẹp, thật là khó ngửi, cậu ta sắp không ở nổi nữa. Nếu Hạ Hàm đi qua, nhất định sẽ chuẩn bị cho cậu ta một bữa cơm ngon lành, sau đó lại còn có thể ngoan ngoãn giúp cậu ta dọn dẹp phòng, giặt quần áo cho cậu ta. Nên nghĩ tới Cố Nham liền cảm thấy vui vẻ, cuối cùng hoàn toàn thỏa hiệp, cầm điện thoại nhỏ giọng như muỗi kiến gọi, "Chị..."
Thính lực Chung Tuyển tốt như vậy làm sao có thể không nghe thấy, không nhịn được bật cười giễu cợt, sau đó không chút khách khí cúp máy.
Tiếng cười xem thường, lại còn tắt điện thoại khiến Cố Nham hoàn toàn phát điên, điên cuồng hét lên một tiếng, di động bị cậu ta ném ra xa. Nhưng vừa suy nghĩ thấy không ổn, nói không chừng Hạ Hàm chê cười cậu ta xong thì sẽ ngoan ngoãn đi qua nấu cơm cho cậu ta.
Rất không tình nguyện đi qua nhặt di động lên, nín thở nhìn chằm chằm vào di động chờ Hạ Hàm điện thoại tới cho cậu ta.
Chị cũng đã gọi, nếu còn không tới thì.... Quá mẹ nó không có lý lẽ!
Ngày hôm qua cậu ta chơi trò chơi suốt một đêm, yên lặng suy nghĩ một lúc, mới vừa rồi gọi điện thoại cho Hạ Hàm lại tiêu hao nhiều năng lượng như vậy, không bao lâu liền trở về giường ngủ lớn. Cố Nham lớn lên vô cùng đẹp trai, môi hồng răng trắng, con ngươi đen tuyền trong veo, còn có xương quai xanh tiêu hồn.... Tiểu thụ xinh đẹp tuyệt thế như vậy, không hề phòng bị yếu ớt nằm trên giường lớn, lông mi khẽ run, thật sự là khiến người ta tưởng tượng liên thiên.....
Chung Tuyển trở về phòng ngủ chính, nằm trên giường kéo Hạ Hàm ôm sát vào người mình, tay chui vài áo ngủ hình heo con màu hồng nhạt, rồi hướng lên trên vân vê đôi đào sữa. Hạ Hàm chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, lẩm bẩm tưởng mộng xuân, cả người mềm oặt trên người anh. truyện bên diễndanlequyddon
Chung Tuyển lắc lư cô như đang chơi búp bê, cảm xúc đầy đặn lòng bàn tay, sau đó anh ngậm đầu nhọn màu hồng nhạt của đôi ngực sữa, thoải mái phát ra tiếng rên an ủi.
Bị cảm giác thứ gì đó quấy nhiễu tỉnh dậy, cô mở to mắt, người không còn vật gì, lại đang ngồi trên thắt lưng anh! Hạ Hàm ngồi dậy dùng chăn quấn lấy cơ thể mình, khuôn mặt hồng hồng lẩm bẩm: "Không phải tối hôm qua mới...."
Chung Tuyển trực tiếp cắn cô, trên khuôn mặt non mềm có dấu răng anh, "Em ngủ tiếp một lát đi, anh ra ngoài một chuyến."
Hạ Hàm chôn trong chăn gật đầu, khi anh xuống giường mới kéo chăn ra lén lút cười hì hì nhìn anh mặc quần áo, không nhịn được nuốt nước miệng, dáng người anh đẹp quá....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!