Chương 28: (Vô Đề)

Diệp Vấn nhanh chóng đỏ mắt, rống lên một câu: "Phát hiện lúc nào, báo cảnh sát nhanh lên đi!" Giọng cô rất nhanh bị chìm xuống.

Lúc Diệp Vấn vừa cầm điện thoại ra đã bị bà bác ấn tay lại, "Cô gái nhỏ, đừng gây chuyện!"

Tư thế anh trai Nhã Quyên nằm ngửa mặt vặn vẹo, cách đó vài mét chỉ còn một chiếc giày cũ nát, mũi giày thì đang hướng về phía hải cảng chi chít thuyền đánh cá.

Cô run rẩy bắt đầu lấy điện thoại ra ấn gọi cho Chung Tuyển, giọng hơi bướng bỉnh: "Anh.... Anh mau tới đây nhanh lên, nơi này đã xảy ra chuyện rồi!"

Điện thoại vừa ngắt, tiếng động cơ thuyền đánh cá xuất phát vang lên rất lớn. Mặt biển trong vắt gợn sóng lập lòe ánh sáng. Chim hải âu bay sà xuống thấp phát ra tiếng kêu cô quạnh thê lương.

Thuyền đánh cá chậm rãi chạy về phía phương xa, không bao lâu sau hải cảng liền khôi phục sự yên ắng, giống như tất cả đều chưa có chuyện gì xảy ra. Đám người tụ lại càng lúc càng đông, vây quanh anh Nhã Quyên thành một vòng tròn. Tất cả mọi người đều nhìn xung quanh thảo luận, chờ xe đội cảnh sát hình sự vừa tới thì tiếng ồn ào mới giảm bớt. Chiếc giày cũ nát kia cũng chẳng biết bị giẫm lạc đi đâu rồi.

Anh trai Nhã Quyên được đưa tới bệnh viện địa phương cứu chữa, tình hình chưa rõ thế nào. Chung Tuyển dẫn theo đội cảnh sát hình sự đến, anh ôm lấy bả vai Hạ Hàm, bàn tay to che ánh mắt cô, giọng trầm thấp nhưng đánh thẳng vào trong lòng cô, "Được rồi, em và Diệp Vấn mau trở về đi."

Hạ Hàm ngẩng đầu hỏi Chung Tuyển: "Mau đi xem Nhã Quyên một chút."

Vẻ mặt anh khựng lại, có chút không đành lòng, "Trước mắt vẫn chưa tìm được."

Anh vừa mới dứt lời, nước mắt Hạ Hàm liền chảy ra, nước mắt ấm nóng rơi vào lòng bàn tay chai vì vết súng của người đàn ông, mạnh mẽ đánh thẳng ôm trọn trái tim anh. Chung Tuyển lau nước mắt cho cô, ôm cô rồi dặn Hạ Hàm phải thành thật đợi ở nhà khách, có thể đêm nay anh không về được.

Cô và Diệp Vấn vừa đi ra cổng chính của chợ, tiếng sấm nổ to vang lên trên đỉnh đầu, tia chớp chợt lóe lên mưa lớn kéo tới. Diệp Vấn lôi Hạ Hàm chạy chầm chậm một mạch, nhưng vẫn không tránh được cơn mưa xối xả như trút nước.

Từng giọt từng giọt mưa giội rửa sạch rêu xanh trên mặt đất trước cổng, lộ ra mùi bùn đất.

"Cặn bã!" Diệp Vấn cúi đầu mắng một câu, đại sảnh nhà khách nhất thời hàng loạt người xông vào, đều là những người từ chợ xem náo nhiệt đi qua trú mưa. Ông chủ nhỏ cũng một thân dầm mưa vừa mới trở về, mặc quần áo lao động và đi đôi giày ủng mà dân đánh cá thường dùng, lủi qua đám đông trở về văn phòng thuộc về anh ta ở lầu một.

Anh trai Nhã Quyên đã được đưa vào phòng ICU tiến hành cứu chữa.

Trước mắt có thể xác định địa điểm mất tích ngay tại chợ kia, Chung Tuyển bảo Triệu Hâm nhanh chóng sắp xếp lại thông tin của mỗi một chiếc thuyền đánh cá, và cả các thương gia lui tới trong một tháng này.

Đại đội cảnh sát hình sự thành phố A đến Lâm Châu đã không phải là bí mật nữa, nhưng ngược lại bọn tội phạm gây án thì có chút bất ngờ.

***

Trên hành lang tiếng vận chuyển đồ đạc vang lên không ngớt, tiếng ồn đặc biệt lớn. Diệp Vấn cau mày kéo cửa thò đầu ra nhìn thì thấy một nhóm mười mấy người thanh niên đang khiêng dụng cụ gia đình bình thường và cõng TV trong phòng đi ra ngoài. Cô đi đến cửa sổ nhìn xuống thấy, dưới lầu có xe tải trọng lượng lớn chuyên chở vận chuyển hàng hóa.

Diệp Vấn tiện thể hỏi thăm cô gái phục vụ khách hàng, cô gái này nói những thứ đồ đó đều xử lý bán hết, ông chủ muốn mua đồ tốt hơn.

Nhân vật quan trọng ở tỉnh khác tới đều ở đây, giúp Lâm Châu giải quyết nhiều chuyện như vậy, cũng khó trách chính quyền Lâm Châu bằng lòng dốc tiền cho nhà khách tư nhân này kinh doanh.

***

Tới nửa đêm Chung Tuyển mới trở về, lúc vào thì liền thấy Hạ Hàm ngồi ôm chăn dựa vào đầu giường, chỉ mở một ngọn đèn nhỏ lờ mờ, anh đi vào xoa tóc cô, hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

Hạ Hàm lắc đầu trả lời: "Trong lòng em khó chịu, không ngủ được."

Trên người anh mang theo hơi ẩm của cơn mưa đổ xuống hôm nay, tay cũng có chút lạnh lẽo. Hạ Hàm nắm tay anh ủ ấm tay anh một lát liền nói: "Mau cởi quần áo rồi đi tắm."

Vẻ mặt Chung Tuyển thật vất vả mới dịu xuống, vừa cởi nút áo vừa đi vào phòng tắm. Cô vốn không buồn ngủ, đứng dậy tùy tiện mặc chiếc áo khoác, cầm lấy quần áo anh móc đồ trong túi ra rồi bỏ vào máy giặt, giặt quần áo cho anh. Áo sơmi của anh cần phải giặt bằng tay, Hạ Hàm liền cầm một cái chậu lớn ra sử dụng.

Chung Tuyển vừa tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy mái tóc mềm mại của Hạ Hàm buông xuống hai bên gò má, để lộ ra một đoạn gáy trắng nõn, đang giặt quần áo. Ngay lập tức anh không hề nghĩ ngợi gì kéo Hạ Hàm đứng dậy, bảo cô đi rửa tay, còn việc này để anh làm

Đây là cô gái nhỏ anh muốn lấy về nhà để yêu thương, làm sao anh cam lòng trong đêm khuya cần nghỉ ngơi để cô giặt quần áo.

Hạ Hàm nhìn thân trên trần trụi của anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế giặt quần áo cho mình, trong lòng ấm áp.

Tay nhỏ bé sờ lên lưng anh, nhiệt độ hơi mát, lập tức cả người cô nhào lên bao phủ lấy anh. Cô mềm mại lại ấm áp, nằm sấp trên lưng anh, ôm cổ anh, hơi thở ấm nóng phun lên sườn lỗ tai anh.

Hạ Hàm theo dõi động tác trong tay anh, rất lâu sau mới nói bên tai anh: "Nhất định anh sẽ tìm được cô ấy, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!