Chương 24: (Vô Đề)

Phía sau mông là mặt bàn lạnh lẽo, còn ngực người đàn ông nóng rực nửa ôm lấy cô, Chung Tuyển sốt ruột không nhịn được vén váy cô lên, lột nội y xuống một bên chân cô, rồi cầm lấy tay Hạ Hàm, nửa dụ dỗ nửa ép cô cởi thắt lưng da lạnh buốt ra.

Hai tay cô đẩy vai anh, bị anh nâng người lên gần hơn, chỉ có nửa người ngồi trên bàn viết, nửa kia treo lơ lửng, khiến anh càng kề sát vào. Chung Tuyển muốn đến cực độ, gần mười ngày không gặp, lực đạo trong tay cũng dần không phân biệt nặng nhẹ, hôn cô giống như đói khát lắm.

Nhiều ngày như vậy không yêu cô, thứ đồ chơi thèm ăn kia đã trướng lên vô cùng dữ tợn, anh cầm lấy nó, khó khăn lắm mới nhịn xuống, sợ trong lúc nhất thời cô không chịu nổi.

Nhưng tay dài lại dò xét tiến vào nguồn nóng ẩm ướt kia, đâm sâu vào trong cô, chỗ nuốt ngón tay anh của Hạ Hàm đã sớm mềm nhũn ướt sũng rối tinh rối mù, cứ nức nở nghẹn ngào thút thít, từng đợt vặn xoắn nhanh gấp có quy luật.

Anh rút ngón tay ươn ướt ra, vân vê bộ ngực căng đầy no đủ, cúi đầu ngậm lần lượt từng bên, rồi cắn tai Hạ Hàm nói: "Đút cho bé cưng của chúng ta ăn ngon."

Vừa dứt lời từ bên dưới chống đỡ ghé vào gần, cô càng mẫn cảm hơn, trong lúc nhất thời không ăn vào, lui người lên trên trốn tránh, xoắn chặt thiếu chút nữa anh phải dùng sức mạnh.

Chiếc đèn tường trong thư phòng mờ mờ ám ám, làn da cô gái nhỏ trắng như ngọc, hương thơm lấp đầy lỗ mũi. Chỗ đó vô cùng mềm mại, buộc lòng động tác của anh càng lúc càng quá trớn.

Hạ Hàm bị anh đâm cho cong chân quần lót rơi ra ngoài, váy treo lỏng lẻo giữa thắt lưng, anh đâm một lần lại một lần động tác càng lúc càng mạnh, Hạ Hàm không chịu nổi, yếu ớt xin được tha, còn năn nỉ anh tắt đèn đi.

Nhưng Chung Tuyển lại càng mở rộng chân cô ra, đâm ngang đâm dọc càng lúc càng hung hăng, nhìn bầu ngực trắng nõn non mềm lắc lư thì miệng khô lưỡi đắng,

Cô chưa bao giờ từ chối anh, nhưng người đã nước mắt lưng tròng, anh cũng không tùy tiện làm càn nữa. Anh ôm eo cô đi vào phòng ngủ chính ở lầu dưới, dọc đường đi còn một lần lại một lần đâm cô, hành động này khiến Hạ Hàm càng xiết chặt lại, cuối cùng bế cô đặt lên giường, hạ thắt lưng xuống dịu dàng cẩn thận thỏa mãn cô.

Sau đó vội vàng luật động nhanh mấy chục cái xuất ra ngoài, ôm cô nằm thẳng thở hổn hển trầm đục.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ẩm ướt đỏ au khiến Chung Tuyển muốn vô cùng, rõ ràng vốn chưa ăn no nhưng vẫn ôm cô, bạc môi nhếch lên cười khẽ. Chờ cô trở lại bình thường, rút khăn giấy xoa nơi mềm mại giữa hai chân cô, cuối cô ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa cho cô.

Phòng tắm nóng hôi hổi, hơi nóng bốc lên khiến người Hạ Hàm đỏ hồng như đang hấp bánh bao, thoạt nhìn đặc biệt ngon miệng. Nơi đó lại có phản ứng, biết Hạ Hàm không chịu nổi nữa, liền túm tay nhỏ bé của cô thỏa mãn anh, Hạ Hàm ngây ngốc hồ đồ thế nhưng tận tâm tận lực học tập.

Ngực anh vừa ấm áp vừa rộng, Hạ Hàm thích ý chôn trong đó, nhớ tới mấy giờ trước lừa anh thứ đồ tải xuống là băng ghi hình dạy học, lại cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Chung Tuyển vuốt mái tóc đã khô của cô, thả ra phía sau đầu cô, Hạ Hàm cảm thấy tóc mình không dài không ngắn, cho nên liền hỏi "Chung Tuyển, Em để tóc dài được không?"

Chung Tuyển hôn lên trán cô, trả lời: "Được."

***

Hôm nay ngày 15 tháng giêng Chung Tuyển dẫn Hạ Hàm về nhà họ Chung. Dù nói thế nào đi nữa, sau tết cũng cần phải mang cô qua đó một chuyến. Anh cũng không nói chuyện mùa hè năm nay sẽ lấy giấy chứng nhận kết hôn cho Chung Nghiêm biết, ngay cả mẹ Chung cũng không nói luôn.

Vài vị thân thích của nhà họ Chung đều cảm thấy hứng thú với bạn gái nhỏ của Chung Tuyển, cho nên hôm nay có vài người họ hàng mà Hạ Hàm không biết, nhưng những người trưởng bối chú bác này lại biết nhà Hạ Hàm bình thường không giàu có, khó tránh khỏi có chút thất vọng. Nhưng đều là nhân vật trên quan trường nhiều mưu mô, suy nghĩ trong lòng cũng giấu vô cùng tốt, trên mặt đương nhiên hòa nhã vui vẻ, miệng còn khen Hạ Hàm khôn khéo hiểu chuyện.

Làm sao cô có thể đọc được ý tứ trong lời nói của những người trưởng bối chú bác này, tưởng là bọn họ xem trọng cô và Chung Tuyển thật, vẻ mặt duyên dáng xinh đẹp cười cười, khiến Chung Tuyển nhìn thấy có chút đau lòng.

Từ nhỏ Chung Tuyển đã lớn lên trong hoàn cảnh nói lời giả dối nịnh nọt này, nên thấy hết nhưng không nói gì, hơn nữa anh có thể che giấu cảm xúc rất tốt.

Cơm chiều xong, Hạ Tử Xuyến lại gọi Hạ Hàm cùng nói chuyện phiếm.

Người giúp việc đưa hai ly trà vào, nhà kính trên tầng cao bố trí ấm áp, khiến Hạ Hàm không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Hà Tử Xuyến cười khẽ, nói với Hạ Hàm: "Lúc chị gả vào các trưởng bối chú bác của A Thác cũng không hài lòng, nhưng ba mẹ đối xử với chị rất tốt, cho nên Hạ Hàm, em đừng có áp lực gì."

"Bọn họ không hài lòng em sao?" Chén trà trong tay Hạ Hàm thiếu chút nữa rơi xuống, cơ thể khó tránh khỏi căng thẳng, có chút xấu hổ.

"Bọn họ có thể vừa lòng với ai chứ, đều hận không thể gả con gái lớn vào làm chủ nhân, đừng suy nghĩ nhiều, mẹ bà ấy rất thích em." Hà Tử Xuyến uống một ngụm trà, nhớ tới ánh mắt vừa lúc nãy của Chung Tuyển nhìn Hạ Hàm, hiếm khi thấy có chút hâm mộ.

Cô ta thấy Hạ Hàm cúi thấp đầu thì biết cô gái nhỏ bị đả kích, cười khẽ rồi vỗ vào Hạ Hàm nói: "Không sao đâu, còn có chị đây, khi chị và A Thác vừa mới kết hôn, thật sự vẻ mặt tươi cười mẹ cũng chưa cho chị đâu, nhưng em xem, bây giờ còn không phải rất thương chị sao."

"Hơn nữa A Tuyển hoàn toàn không quan tâm những thứ này."

Giọng cô ta ngấm vào lòng người, khi nói ra hai chữ "A Tuyển" có dáng vẻ khác hẳn.

"Hạ Hàm, Chung Tuyển rất thương em, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chú ấy dẫn con gái về nhà. Nói thật, công việc của chú ấy rất đặc biệt, nên em cần bao dung chiều theo ý chú ấy mới được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!