Thu Đường bị anh ôm chặt vào lòng, không có cơ hội nhúc nhích giãy giụa, cảm giác ấm áp rõ ràng giữa môi răng đã lâu ngày không gặp lại. Hình như cô ngửi thấy mùi thuốc lá lúc nồng lúc nhạt từ trên người anh.
Người này tự học à, mấy năm nay không quen người phụ nữ nào nhưng tài hôn không giảm, hôn đến mức mà cô sắp không thở nổi.
Hơi thở nong nóng phả lên từng tấc da thịt trên mặt cô, làm tim Thu Đường đập nhanh không kiềm được.
Dường như thời gian quay trở lại rất lâu về trước, khi hai người ở dưới sân trường, hai cặp mắt nhìn nhau cũng đủ khiến đối phương rung động.
Không phải lúc trước anh chưa từng kéo cô hôn thế này, cậu thiếu niên đẹp trai nhưng bướng bỉnh đứng dưới gốc cây dương, dùng đồng phục để ngăn cản ánh mắt của người khác, quấn quýt nhau, không thèm quan tâm tới cảm nhận của gốc cây khô, thỏa sức đốt thời gian.
Nhưng mà hai người bây giờ… Không phải nói một câu hôn một cái là quay trở lại như cũ.
Dù xó xỉnh có hẻo lánh cỡ nào thì cũng không chắc rằng sẽ không có ai tới. Sau khi tỉnh táo, Thu Đường đẩy anh ra theo bản năng.
Khuôn mặt hồng hào không thể che giấu được, đôi mắt lại không bình tĩnh nhìn anh, chân mày nhíu lại, cứng đờ, muốn nói lại thôi, cuối cùng xoay người đi không chút do dự.
Không kháng cự cũng không đón nhận.
Từ Nam Chung cúi đầu nhìn vết máu trên tay mình, nghĩ ra một ý tưởng tệ hại, chỉ một vết thương nhỏ thôi mà đã lừa được một cái hôn, nếu xảy ra chuyện lớn hơn, chắc cô sẽ đau lòng vì anh thôi.
Từ khi chuyện xảy ra tới bây giờ, anh không có được thứ tình cảm như khi trước nữa, chỉ có thể mong đợi chút ít sự đồng cảm từ cô.
Dù thế nào thì đây cũng coi như là một sự tiến bộ vượt bậc.
Với vai trò là một người học sinh, Từ Nam Chung nói chuyện này cho Hạ Kỳ Sâm nghe.
Bên kia điện thoại, có lẽ Hạ Kỳ Sâm đang cảm thấy nhàm chán bởi vì vợ không có nhà, nghe người anh em tốt kể chuyện thì nổi hứng hóng hớt, lười biếng hỏi: "Thế thì sao, cậu định làm gì tiếp theo?"
"Tiếp tục kéo gần quan hệ?"
"Cậu học Lâm Nhiên kia kìa, mọi ngày làm sao chọc cho Thu Đường vui vẻ."
Hạ Kỳ Sâm bảo Từ Nam Chung học theo Lâm Nhiên, không phải học pha cà phê, cũng không phải học cách gọi Thu Đường là chị, mà là học cách thể hiện lòng mình.
Lúc gọi chị, giọng cậu ta trong suốt rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến người nghe cảm thấy như được đứng trong gió xuân ấm áp, người bình thường nghe là thấy mềm lòng.
Từ Nam Chung không bằng cậu ta ở điểm này.
Anh chỉ gọi tên cô một cách đơn giản, không có thăng trầm, cũng không tạo ra cảm giác thân mật. Ngược lại, Lâm Nhiên gọi Thu Đường là "Đường Đường" khiến cô bất ngờ.
"Nếu tôi bắt chước Lâm Nhiên gọi cô ấy là Đường Đường, cũng học pha cà phê, thế có mất mặt quá không?" Từ Nam Chung trầm ngâm một hồi, "Đó là chuyện người khác đã làm rồi."
Không phải sợ mình bắt chước không tới, mà là cảm thấy ý kiến này không mới mẻ gì cả. Mà bản thân anh cũng không làm tốt được như Lâm Nhiên.
"Lâm Nhiên pha cà phê cho Thu Đường vậy sao cậu không làm gì khác xíu?" Hạ Kỳ Sâm nhíu mày, "Tặng quà chẳng hạn?"
"Cô ấy không thích."
"Nhẫn cầu hôn thì sao?"
Từ Nam Chung yên lặng.
Anh không nghĩ tới chuyện này. Không phải không nghĩ tới, mà là không dám nghĩ.
Quan hệ của bọn họ, thân mật thì không phải, cũng có cả hời hợt nữa.
Một giây trước cô còn cười nói với anh, ngay sau đó đã trở mặt coi như không quen biết.
Từ Nam Chung hỏi: "Thế có nhanh quá không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!