Chương 58: (Vô Đề)

Bởi vì Thu Tự bỏ quên đồ nên Thu Đường mới quay về nhà lấy, ai ngờ lúc về lại nhìn thấy hành tung đáng ngờ của Từ Nam Chung. Anh ôm ra khỏi xe một cái lồng, không biết dùng để làm gì, đi thẳng vào tiệm.

Thu Đường nghi ngờ, bước nhanh hơn, vừa vào cửa đã phát hiện người đàn ông đứng ở giữa đám mèo, trong cái lồng dưới đất có mấy con mèo đang nằm.

Mém chút nữa là cô tức chết luôn.

Người này quá đáng thật. Đã trộm một con mèo, lại thấy không đủ, mang theo cái lồng lớn hơn tới trộm nữa?

Từ Nam Chung cảm giác được một luồng khí u ám nặng nề sau lưng, bàn tay nâng mèo chần chừ mấy giây, sau đó bỏ mèo lại vào lồng. Anh quay đầu, đối mặt với ánh mắt chất vấn của cô, trầm mặc không biết nên giải thích thế nào.

Không phải anh đang trộm mèo, anh chỉ trả mèo lại mà thôi.

Có lẽ từ góc độ và hành động thì Từ Nam Chung không thỏa mãn và tiếp tục tới trộm mèo.

Tang chứng vật chứng lại là cái lồng kia.

Mèo thích nằm trong lồng, anh vừa đặt cái lồng xuống đất không bao lâu thì mấy con mèo kia lại tự chạy vào đó, không liên quan gì tới anh cả.

"Không phải." Từ Nam Chung sờ vào gọng kính, gương mặt nho nhã bày ra vẻ bất đắc dĩ, "Anh tới trả mèo."

Thu Đường: "Trả mèo?"

Câu giải thích này nghe còn phi lý hơn, cũng không có sức thuyết phục. Nghĩ ngợi hồi lâu, Từ Nam Chung thấy mình nên lấy lý do vô tình đem mèo về nhà để giải thích cho hành động vừa rồi của mình.

Anh giải thích không đầu không đuôi làm tốn nhiều thời gian, Thu Đường lại bày ra vẻ anh phải giải thích cho rõ, không là không được đi.

Hai người giằng co một hồi, lúc này có một bóng dáng xinh xắn xuất hiện ngoài cửa.

Thu Tự đứng bên ngoài chờ một hồi mà vẫn không thấy mẹ đâu, cô bé chỉ đành tự đi vào tìm xem, không ngờ lại thấy mẹ đang nói chuyện với người khác, đành nhắc nhở một câu: "Mẹ ơi."

Nghe thấy con gái kêu mình, Thu Đường mới sự nhớ cô quên mất chuyện chính rồi.

Đều tại Từ Nam Chung cả.

Cô vội vàng lấy đồ, sau đó mới phát hiện không kịp giờ, bỏ qua mất chuyến xe buýt, chỉ đành đón xe taxi. Mà chỗ này muốn bắt được taxi thì còn phải dựa vào may mắn nữa.

"Mẹ, không đi là con bị trễ học đó." Thu Tự thúc giục.

Lúc này Thu Đường không thể không dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh. Cô chỉ đành nhờ anh giúp đỡ. Mặc dù… cô biết mình mở miệng xin giúp đỡ sẽ khiến Từ Nam Chung sinh ra ảo giác cực lớn.

Mười phút sau, hai mẹ con Thu Đường đã ngồi trên xe của Từ Nam Chung.

Lần đầu tiên chở hai mẹ con trên xe của bản thân, Từ Nam Chung giống như cô nghĩ, không thể nào không lo âu. Hôm nay cô bảo anh lái xe, có khi ngày mai sẽ bảo anh làm chuyện khác, ngày mốt hai người có thể quay lại.

Không cần Thu Đường chỉ dẫn, Từ Nam Chung rành mạch chở hai mẹ con tới trước cửa trường học.

Giúp Thu Tự cầm cặp, Thu Đường lại giúp con chỉnh sửa quần áo, nói: "Đi học phải nghe lời thầy cô giáo biết chưa? Nếu có bạn nào ăn hiếp con, con phải nói cho mẹ, biết không?"

"Mấy bạn không có ăn hiếp con, bây giờ là con ăn hiếp mấy bạn."

"Cái gì?"

Thu Tự ngoẹo đầu suy nghĩ, nhún vai, "Bởi vì mấy bạn nói con không có bố."

Thu Đường giật mình.

Từ khi còn nhỏ Thu Tự đã học múa, cơ thể dẻo dai khỏe khoắn hơn các bạn cùng lứa nhiều. Trong hoàn cảnh bình thường, con bé sẽ không bắt nạt bạn, cô bé chỉ phản ứng lại khi có người chửi bé là không có bố thôi.

Nghe mấy câu này từ nhỏ đến lớn, Thu Tự đã cảm thấy quen rồi. Cô bé không quan tâm mấy, đeo cặp lên đi học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!