Từ Nam Chung nói rất nghiêm túc, không hề có ý gì là đùa giỡn, tay anh sờ vào mái tóc mềm mại của cô, cảm thấy tóc hơi xù ra nên chỉnh lại cho ngay ngắn.
Thu Đường đang định ăn mì thì bỏ đũa xuống, muốn liếc Từ Nam Chung, lại nhớ ra tính anh là vậy, cô nói gì qua tai anh đều là nước đổ đầu vịt.
Nhìn chén mì được nấu rất bình thường, chỉ có nước mà không có thịt trước mặt, cô chỉ cúi đầu, yên lặng ăn.
"Thế nào?" Từ Nam Chung nhìn cô ăn chén mì mình tự làm, rất có cảm giác tự hào.
Thu Đường: "Dở."
Từ Nam Chung: "Vậy để anh làm lại."
Thu Đường không để ý tới anh, lại ăn thêm một miếng, liếc nhìn, "Không cần, anh có làm nữa cũng không ngon hơn."
Tài nấu nướng của Từ Nam Chung chưa đến mức dở, thân là sếp tổng của tập đoàn Từ thị mà lại khom lưng chịu nấu mì cho cô ăn là hiếm thấy rồi. Thu Đường không yêu cầu quá nhiều, để anh không kiêu ngạo nên mới nói vậy thôi.
Từ Nam Chung tưởng là thật, định nấu lại nhưng chỉ thấy cô cứ tiếp tục ăn, anh đi không được mà đứng đó cũng không xong, chỉ đành đứng bên cạnh, một lúc lâu sau mới gượng gạo nói một câu: "Anh biết anh nấu ăn không ngon như Lâm Nhiên, nhưng sau này… anh sẽ cố gắng."
Sau này chưa chắc Từ Nam Chung sẽ có đủ sự thú vị như cậu trai cún con kia.
Rất khó để chuyển từ một người đàn ông ba mươi tuổi chỉ tập trung sự nghiệp thành người nhiệt tình với yêu đương, mà người đó lại còn là Từ Nam Chung, cứng đầu, cố chấp.
Cứng nhắc bắt ép anh làm vậy thì cuối cùng sẽ chỉ thành một con chó già không ai ưa thôi.
Thu Đường ăn ít, cô ăn xong nửa tô mì là no nê, cơm nước xong thì tâm trạng đã tốt hơn khi nãy nhiều. Cô lơ đãng ngẩng đầu, thấy ánh mắt người đàn ông từ nãy tới giờ vẫn chăm chú nhìn mình không chớp mắt, Thu Đường sững sờ.
Cô nghi ngờ rằng có lẽ nãy giờ mình ăn bao nhiêu sợi mì đều bị Từ Nam Chung đếm sạch không sót sợi nào.
Lần đầu tiên được người ta "quan tâm" như vậy, Thu Đường thấy không quen, cô khéo léo giục anh đi về, "Tôi ăn xong rồi."
Từ Nam Chung ừ một tiếng, rút khăn giấy, chuẩn bị đưa cho cô, lại hỏi một câu: "Cần anh giúp em lau không?"
"Lau cái gì?"
"Chỗ đó có vết bẩn."
"Chỗ nào?"
"Miệng."
Vừa nói xong, Từ Nam Chung đã đưa tay tới, giúp cô lau đi chút nước súp lem trên khóe miệng, động tác nhẹ nhàng, hoàn toàn không có vẻ cục cằn như trước kia.
Bây giờ anh thế này, Thu Đường cực kỳ không quen.
Trong lúc cô còn sững sờ, cái chén đã bị anh bưng đi, nhìn bóng dáng người đàn ông đi vào bếp, cô không nhịn được, hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Rửa chén."
"Anh biết làm à?"
"Ở đây có máy rửa chén không?"
"Không có."
Máy rửa chén rửa không sạch lắm, hơn nữa số lượng ly cốc nhiều, cô không yên tâm giao cho công ty chuyên dụng. Ly tách trong tiệm đều được dì giúp việc rửa sạch, bây giờ dì không có ở đây, chỉ đành phải tự rửa.
Thu Đường sợ anh làm bể mâm chén nên đi theo xem thử. Từ Nam Chung không hề làm bể chén như cô nghĩ, mặc dù anh làm không thành thạo lắm nhưng nói chung vẫn ổn. Sau khi rửa sạch thì dùng khăn khô lau bớt nước rồi úp lên kệ.
Không biết làm sao, Thu Đường thấy hình ảnh Từ Nam Chung mặc tạp dề vào còn đẹp hơn cảnh cậu thiếu niên đổ mồ hôi khi chơi bóng rổ ngày trước nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!