Chương 51: (Vô Đề)

Sáu giờ sáng, sương mù lượn lờ, trong khoảng 5 mét không nhìn thấy ai.

Cửa tiệm cà phê mèo bật mở.

Xe bánh bao bên đường đối diện đã bày hàng, chú bán cháo đạp chiếc xe ba bánh chạy ngang qua, vừa chạy vừa rao. Mặt trời nhô lên cao, các cửa hàng cũng lục tục mở.

Dù là trước kia hay bây giờ, Thu Đường luôn ở những nơi đậm hương khói lửa. Lúc trước cô đã từng nói rằng mình thích ngửi mùi thơm thơm ngọt ngọt từ các tiệm bánh, cũng thích mùi thơm tỏa ra bốn phía từ những quán ăn nhỏ, hoặc là mùi mực trong các tiệm sách.

Cô không có lý tưởng gì lớn lao, chỉ cần sống cuộc sống ấm áp thoải mái là được.

Nửa đêm thức dậy uống nước nên bây giờ Thu Tự vẫn còn ngủ, nửa tiếng sau cô bé mới dậy, lúc rửa mặt còn bị Thu Đường đi theo sau hối thúc, hai mẹ con chần chừ một lúc lâu mới xuống lầu.

"Mẹ, sáng nay mình ăn gì vậy ạ? Con không muốn ăn bánh cam nữa đâu."

"Vậy thì ăn cháo thịt bằm." Thu Đường bước nhanh, vội vàng xuống lầu, giọng cũng gấp, "Mong là bác bán cháo chưa đi mất."

Cửa bị đẩy ra, khí lạnh tràn vào. Thu Đường nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ngoài cửa có thêm hai người.

Lâm Nhiên xách hai cái túi lớn bằng một tay, dùng tay kia đỡ cửa, đứng nhìn cô, môi mỏng mím lại, nụ cười không hề che giấu, "Chị, em tới rồi đây."

"Em tới mà còn mang theo cái gì vậy?" Thu Đường nhíu mày.

"Thu Tự và chị thích ăn cháo mà?" Lâm Nhiên đưa túi về phía cô, "Đây, một phần ngọt một phần mặn."

"Chị không nói cái này…" Thu Đường cầm túi, mắt lại nhìn vào một người khác, "Chị nói anh ta."

"…"

Lâm Nhiên cũng ngoái nhìn Từ Nam Chung ở phía sau lưng. Lúc cậu tới là đã thấy người này cứ đứng bên ngoài, nghĩ anh ta là khách nên mời vào cùng. Người này cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt lành lạnh quét qua người cậu, không hề khách sáo mà đi theo Lâm Nhiên tới cửa tiệm. Thế nghĩa là anh ta có quen biết với Thu Đường.

"Vào đi đã." Thu Đường chỉ có thể nói như vậy. Câu này là nói với Lâm Nhiên, thế nhưng Từ Nam Chung không hề chần chừ, bước ngay vào tiệm.

Dù là bị tuyết thổi cả đêm nhưng khí chất của anh không hề bị ảnh hưởng, sau khi cởi bỏ chiếc mũ không hợp với người, khí chất bắt đầu lộ từ trong ra ngoài, vẻ mặt trầm mặc lại lạnh nhạt.

Thu Đường không thèm quan tâm tới anh, cũng chả coi Từ Nam Chung là khách, không hỏi han tiếng nào. Cô lấy cái túi giữ nhiệt vừa sạc điện xong trên bàn trà, đưa cho Lâm Nhiên ủ tay, giọng nói nửa trách nửa hỏi: "Sáng sớm mà em tới làm gì?"

Lâm Nhiên: "Thuận đường nên em tới chơi chút ấy mà."

Thu Đường: "Thuận đường chỗ nào?"

Trường đại học và bên này không hề cùng đường.

Không biết Lâm Nhiên nghĩ gì nữa, cậu cứ luôn bỏ thời gian tới giúp cô chăm sóc Thu Tự. Đồ chơi trẻ con, đồ dùng học tập, sách Lâm Nhiên đều mua cả, Thu Đường trả tiền lại thì cậu không lấy, nói là tặng cô nhóc một vài món quà linh tinh.

Đơn giản là muốn Thu Tự vui vẻ, phức tạp hơn, là cậu chuẩn bị trước cho sau này. Lỡ mai sau cậu thăng cấp từ anh lên bố, những món quà này sẽ giúp Lâm Nhiên được cộng thêm điểm.

Thu Đường không biết nên nói gì cho phải, cô đã trải qua tuổi này rồi, biết thanh niên nhiệt tình, làm chuyện gì cũng cố chấp, không chịu thua, người khác mà ngăn cản thì cậu càng muốn làm.

Chưa ủ ấm tay được bao lâu, Lâm Nhiên đã bỏ xuống, chuẩn bị đứng dậy thì bị Thu Đường kéo lại: "Em không lạnh à?"

"Không lạnh."

"Chị không tin, em mặc mỏng thế mà."

"Vậy… Chị thử là biết." Lâm Nhiên cười nói, đưa tay tới, nắm lấy cổ tay Thu Đường, đôi mắt tràn đầy ý cười, "Có lạnh không ạ?"

Mặt cô đột nhiên đỏ lên, đôi mắt chớp chớp, không biết làm sao.

Cảnh này bị Từ Nam Chung nhìn thấy, anh không kiềm được, siết chặt tay, ngón tay trắng bệch. Anh chưa bao giờ nghĩ người phụ nữ của mình sẽ đỏ mặt vì người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!