Rất nhiều năm về trước, Thu Đường không phải tên Thu Đường, mà là An Nghiên.
*****
Thành phố A, trời vừa vào thu, khí trời hanh khô, đây là mùa mà áo cộc tay và áo lông sẽ đồng thời xuất hiện trên đường.
"An Nghiên, hôm nay là thứ sáu, tối nay em đi ăn chung với mọi người đi, trên đường Đông mới mở một tiệm buffet đồ Nhật, có chưa tới 100 tệ một vé thôi, tiết kiệm lắm."
"Không được, hôm nay em…"
"Lại có chuyện gì à? Mặc dù em là thực tập sinh nhưng vẫn nên học cách xã giao với mọi người."
"Nhưng mà…"
Sau một ngày bận rộn làm việc, mấy nữ đồng nghiệp vây quanh An Nghiên, ríu rít thảo luận không ngớt, sau khi tan làm còn muốn nói tiếp.
Dù là người mới đến nhưng cô làm việc nghiêm túc chịu khó, khá được lòng các nhân viên cũ, trong nhóm có đi chơi hay ăn uống gì cũng đều gọi cô. Tiếc là cô ít khi nào tham gia.
Sau thời gian do dự rất lâu, An Nghiên cũng không nói ra nguyên nhân. Mọi người nghĩ cô đang suy nghĩ chuyện đi hay không, rối rít khuyên nhủ: "Đi đi, một mình em về nhà cũng phải nấu cơm ăn mà."
"Không phải." Nghe đến đây, An Nghiên kiên định lắc đầu, "Em phải về nhà nấu cơm."
"Tại sao? Em không thích ăn đồ ăn bên ngoài à?"
"Em muốn nấu cơm cho anh ấy."
"Ai? Bạn trai hả?"
"Ừm."
An Nghiên gật đầu.
Nữ đồng nghiệp chợt hiểu ra, "Hèn gì không thấy em có hứng thú gì với nhân viên nam trong công ty mình cả, ra là em đã sớm có bạn trai rồi, chị không ngờ luôn đó."
Mọi người nói không ngờ không phải vì cảm thấy cô không xứng có bạn trai, ngược lại, vẻ ngoài của cô mặc dù không nổi bật như người nổi tiếng, nhưng ngũ quan cân đối, gương mặt xinh đẹp, điềm đạm dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, giống như em gái hàng xóm, là mẫu con gái mà đàn ông thích.
Mọi người nghĩ là với tính cách hướng nội như vậy, ít nhất phải qua mấy năm nữa cô mới quen bạn trai. Nào ngờ cô và bạn trai đã quen nhau năm năm.
Theo thói quen, sau khi tan làm, cô sẽ đi ngay ra trạm xe buýt, tuyến 123 đi ngang qua siêu thị, cô có thể mua được nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Lần trước cô nghe Từ Nam Chung nói, anh ngán ăn đồ ăn của mấy nhà hàng cao cấp rồi, dạo này anh thích ăn thanh đạm.
Thức ăn thanh đạm thì không có nhiều dinh dưỡng, An Nghiên định mua một con cá trích tươi, xào lên sau đó nấu canh, không cần quá nhiều gia vị, lấy xương cá đem hầm làm nước canh, cuối cùng rải lên vài khúc hành lá cắt nhỏ, mùi thơm có thể bay tận lên nóc nhà.
Tiếc là cá tươi trong siêu thị đều bị các bà các bác lựa hết cả rồi.
An Nghiên chỉ đành bắt xe ra chợ, tìm trái tìm phải mới tìm được một quầy bán cá tươi. Cô may mắn, không chỉ mua được cá tươi mà chú bán cá còn cho cô một con cua nhỏ bằng móng tay, nói cho cô chơi. Ông chủ bán cá chắc nghĩ cô là con nít.
Trước khi đi, An Nghiên xin ông chủ ba cái túi nylon, đổ một nửa nước, bỏ cá tươi vào, như vậy cho dù đi hai mươi phút cá cũng sẽ không chết.
Ông chủ cười hỏi: "Cô gái có mang nổi không vậy?"
An Nghiên gật đầu: "Nổi ạ."
Về đến nhà, cô không lãng phí thời gian, nhanh chóng đi vào bếp, bắt đầu giết cá. Nửa tiếng sau, bàn thức ăn đã làm xong.
Từ Nam Chung vẫn chưa về.
Ngón tay cầm điện thoại nhẹ đung đưa, cô muốn gởi tin nhắn hỏi nhưng lại lo anh đang lái xe. Suy nghĩ một hồi, cô bỏ ý định này, ngồi cạnh bàn, trêu chọc con cua nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!