Chương 49: (Vô Đề)

Thật đáng khen cho câu bố không bán được bao nhiêu tiền.

Hạ Kỳ Sâm vừa mới xuống lầu nghe được câu này, cảm giác mình phí công nuôi một đứa con vô ơn.

Sớm biết như vậy thì lúc đầu không đẻ ra nó rồi, đều là đàn ông nhưng không đứng cùng một chiến tuyến. Lúc ở cạnh bố hoặc là muốn thứ gì thì bố tốt bố tuyệt vời, nhưng đến trước mặt mẹ thì bố "không bán được bao nhiêu tiền".

Trần Uyển Ước nhìn đứa con trai đang bám chân mình, không biết làm sao, "Nhất Nhất, chúng ta không thể nói bố như vậy, sao bố lại không đáng tiền chứ."

Vân Từ: "Vậy bán bố được bao nhiêu tiền ạ? Có đủ mua đồ chơi không mẹ?"

Trần Uyển Ước: "Cái này… hình như không đủ."

Vân Từ: "Vậy chúng ta không bán nữa ạ, lỡ bán bố rồi, con vừa không có đồ chơi vừa không có ai chơi với con."

Trong mắt cục cưng Vân Từ, tuy bố không tốt bằng mẹ nhưng cũng rất đáng giá tiền, không thể nói bán là bán được, hơn nữa cậu rất yêu bố mình.

Từ nhỏ bố mẹ đã dạy cậu phải biết sống nhường nhịn, lễ phép, có hiếu với người lớn, biết chia sẻ, cho nên mỗi lần khi bị mẹ bắt ăn cà rốt mà mình không thích nhất, cậu luôn thân thiện, hào phóng chia cho bố, gia tăng tình cảm bố con. Nếu không có bố, sẽ không có ai giúp cậu tiêu thụ cà rốt….

Lúc ăn tối.

Nhìn hai bố con ngồi ở đối diện, Trần Uyển Ước thuận miệng nhắc một câu, "Mẹ phải đi dự thi trong vòng hai tháng, hai bố con ở nhà nhớ tự chăm sóc mình."

Hạ Kỳ Sâm hơi ngừng lại: "Hai tháng?"

"Đúng."

"Sao lại lâu thế?"

Cô nhún vai, "Thủ tục đã lo xong hết cả, hai tháng là coi như ngắn rồi, trừ những chuyện bất khả kháng thì hai tháng là hợp lý rồi, vũ đoàn cũng phải chuẩn bị đầy đủ hết."

Hạ Kỳ Sâm không lên tiếng.

Vân Từ bỉu môi, "Nhưng mẹ không có ở đây, không có ai kể chuyện cổ tích cho con nghe."

Trần Uyển Ước: "Không phải còn có bố sao?"

Vân Từ: "Bố kể chuyện dở lắm, còn hung dữ với con nữa."

Hạ Kỳ Sâm: "Con nói bậy."

Vân Từ: "Mẹ nhìn đó, bố lại dữ với con."

Trời mới biết giọng anh đã dịu dàng rất nhiều rồi, rõ ràng là đứa nhóc này cố ý lừa bịp anh. Hơn nữa, anh cũng không hy vọng rằng Trần Uyển Ước sẽ về phe mình.

Nhưng mà lần này bởi vì phải đi nên cô không so đo gì nhiều, xoa trán, dáng vẻ không yên tâm, "Hai bố con như vậy mẹ cũng không yên tâm đi. Chồng, anh cảm thấy mình có thể chăm sóc được Nhất Nhất không?"

"Được."

"Anh chắc không?"

Trần Uyển Ước không mong mình vừa đi, hai bố con đã lật tung căn nhà lên, chờ lúc cô về, Vân Từ tới bệnh viện nhi kiểm tra lại thấy sức khỏe không đủ tiêu chuẩn. Cô không giỏi chăm con lắm, chỉ đành cố gắng hết mức bảo đảm con mình khỏe mạnh.

Dĩ nhiên, Hạ Kỳ Sâm cũng không khá hơn cô bao nhiêu.

"Không có vấn đề." Hạ Kỳ Sâm sảng khoái đáp ứng, "Nhà mình còn có nhiều bà vú như vậy, em yên tâm đi."

"Vậy lúc bận rộn công việc anh cũng đừng bỏ quên mất con."

Trong khoảng thời gian này, hai vợ chồng đều bận bịu với công việc, chỉ có sau khi tan làm mới rảnh chơi với con. Vân Từ còn nhỏ, nếu như bố mẹ không dành ra thời gian nhất định bầu bạn cùng trẻ thì con nó sẽ gặp bất lợi khi phát triển và cả trong tương lai, thế nên thỉnh thoảng Hạ Kỳ Sâm sẽ đẩy công việc qua một bên, không được nữa thì ở nhà xem báo cáo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!