Chương 48: (Vô Đề)

Thân hình cao ngất của Từ Nam Chung đứng đó, hai người cách nhau chưa tới một mét, Thu Đường bị ánh mắt chăm chú của anh làm mất tự nhiên, không đưa tay cầm tấm thẻ kia.

"Tôi giỡn thôi." Cô nhỏ giọng nói.

Từ Nam Chung: "Tôi lại tưởng thật."

Thu Đường chần chừ hồi lâu, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu, cứ cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, không cầm lấy tấm thẻ kia. Hai người không nói câu nào, song phương tiếp tục duy trì trạng thái ngây người.

Ở xa xa, Hạ Kỳ Sâm hóng chuyện không thấy phiền, lắm mồm nói một câu: "Vợ à, em cảm thấy cậu ta có thể làm được không?"

"Nếu em là Thu Đường thì em sẽ cầm thẻ trước, từ từ cân nhắc, nếu như không được thì trả thẻ lại."

"Nếu em là Từ Nam Chung, em sẽ không làm vậy. Theo đuổi con gái thì phải tặng những các loại quà khác nhau chứ, quăng ra một tấm thẻ không có thành ý gì cả."

Hai người bên kia nếu có một người làm như vậy, có lẽ tỷ lệ quay về bên nhau sẽ lớn hơn một chút. Nhưng bọn họ không bao giờ làm theo lẽ thường.

Thu Đường vốn là người dễ bị mắc cỡ, dù con gái đã lớn đến tuổi đi học, cô vẫn giữ trong mình tâm tư của một cô gái trẻ, có lúc khi nói chuyện với Lâm Nhiên sẽ giữ vẻ dè chừng, mà người đàn ông trước mặt này lại còn nghiêm túc trêu đùa cô.

"Tôi nói đùa thật mà." Thu Đường càng nói thì đầu vùi càng thấp, hàng lông mi che đi cảm xúc trong ánh mắt cô, "Anh đừng tưởng thật."

Từ Nam Chung: "Thu Đường."

Thu đường: "Ừm?"

Từ Nam Chung: "Sao mặt em đỏ thế"

Thu Đường: "Tôi…."

Từ Nam Chung: "Có phải em bị bệnh không? Em uống thuốc chưa, có muốn uống nước ấm không?"

Thu Đường yên lặng.

Từ Nam Chung thấy cô đỏ mặt một cách bất thường, đôi mi nhíu lại, vẻ mặt cũng hơi lo âu, thái độ hỏi thăm nghiêm túc, biến bầu không khí mờ ám khó lắm mới có được giữa hai người rối tung lên.

"Hôm nay tôi đưa anh một ly cà phê, anh đừng làm phiền tôi nữa." Thu Đường nghiêm túc nói, không nhận thẻ mà xoay người đi. Bởi vì lúc này không có khách nên cô mới cho anh ta chút thời gian dây dưa.

Từ Nam Chung về lại chỗ ngối, Hạ Kỳ Sâm tiện tay dùng gậy chọc mèo chỉ vào anh, "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

"Chuyện gì?"

"Tôi biết IQ của cậu không bằng tôi nhưng cũng không đến nổi thấp như vậy chứ. Con gái người ta đỏ mặt đương nhiên là vì thẹn thùng, cậu coi khi nãy bản thân cậu có nói được câu nào giống người không?"

Từ Nam Chung kéo một cái ghế mềm ra ngồi xuống, thờ ơ phất phất cái áo sơ mi dính lông mèo, "Tôi chỉ đang dùng chiêu thôi."

"Chiêu gì?"

"Tôi biết cô ấy xấu hổ, nhưng nếu cứ nói thẳng ra thì không có ý nghĩa." Từ Nam Chung trần thuật như đúng rồi, "Tôi nói vậy có thể nói lên rằng tôi rất quan tâm cô ấy, Thu Đường sẽ nghĩ rằng tôi biết lo cho cô ấy."

"Cậu chắc chắn cô ấy không nghĩ là cậu ngu xuẩn đấy chứ?"

"Không biết."

Đại khái cảm thấy mình như một cao thủ tán gái, người chỉ yêu một lần như Hạ Kỳ Sâm sẽ không hiểu, mọi người đều là tay mơ, không cần giả bộ tài giỏi, Từ Nam Chung anh đây không cần người khác chỉ điểm.

"Cậu mà nghe tôi khuyên." Hạ Kỳ Sâm hơi nhếch môi lên, cười giễu cợt, "Là làm gì đến nỗi lâu như vậy rồi mà vẫn không có tiến triển gì."

"Cậu thì giỏi lắm à?" Từ Nam Chung đáp trả bằng một nụ cười nhạt, "Cậu lấy được vợ đơn giản là mèo mù vớ phải chuột chết, cậu trùng hợp nhặt được thôi."

"May mắn nhặt được cũng là tài đó thôi. Chứ cậu thế này à, ngày nào con chuột còn nằm trước mặt cậu, con mèo mù là cậu có thể dễ dàng lách qua như không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!