Trần Uyển Ước sắp bị người này làm choáng váng.
Giúp anh làm chuyện đó khiến cô rất mắc cỡ, làm xong rồi thì Trần Uyển Ước chỉ muốn chui xuống đất luôn, tiếc là không có đất cho cô chui vào, chỉ có chăn nệm thôi. Nếu cô bắt chước như con đà điểu, cúi đầu không quan tâm*… anh cũng không bỏ qua cô đâu.
* Người ta nói rằng đà điểu sẽ vùi đầu vào cát khi muốn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mình nó vẫn lộ ra ngoài.
Biệt thự cách âm rất tốt, lúc mới về, cả người Trần Uyển Ước tràn đầy vẻ mệt mỏi khiến bà vú nghĩ rằng cô cạn kiệt sức lực, lên lầu rửa mặt nghỉ ngơi một chút. Ai ngờ. Hai vợ chồng không quan tâm cục cưng mà….
Sau khi kết thúc, hai người sửa soạn đơn giản rồi đi xuống lầu.
Điều khiến Trần Uyển Ước cảm thấy thần kỳ đó chính là dù lâm trận có mạnh mẽ bao nhiêu, một khi xuống giường, tên cún cỏ này vẫn luôn lịch sự nho nhã, nét mặt ung dung thản nhiên, bình tĩnh, còn cô thì tóc xù cả lên, người cũng mệt nhừ.
Lúc cùng đi xuống lầu, Trần Uyển Ước cắn răng nghiến lợi: "Hạ Kỳ Sâm."
"Ừ."
"Lần sau mà em còn làm chuyện đó với anh trước giờ cơm tối nữa thì em không phải là người."
"Chuyện gì?"
"… Cút."
Trần Uyển Ước muốn đấm anh một đấm cho anh im miệng luôn.
Là cáo già thành tinh mà còn cố tỏ vẻ với cô? ? ? Không biết "chuyện đó" là chuyện gì? Giả bộ mình là cậu con trai thuần khiết à?
Mới vừa rồi cô còn đích thân trải qua, anh không chỉ biết mà còn …. hiểu sâu nữa là.
Ở dưới lầu, nhờ bà vú chăm sóc, cục cưng đã sớm ăn xong.
Không biết Nhất Nhất giống bố hay giống mẹ mà tiếng khóc ré lên ồn như sấm. Đứa nhỏ còn khóc rất bất thường, cậu nhóc khóc nhiều lần làm người lớn tưởng rằng cậu khó chịu ở đâu đó, bị bệnh hoặc đi tiểu ướt quần, kết quả sau khi đi bệnh viện kiểm tra thì báo cáo cho thấy cơ thể cậu nhóc vẫn khỏe mạnh bình thường.
Ngoại trừ thói quen thích là khóc thỉnh thoảng không giải thích được này, những mặt khác vẫn tương đối ổn. Trừ lúc bú đêm, mấy tối khác cậu vẫn ngủ ngon lành, không thức dậy bất chợt. Cậu nhóc không kén ăn không lộn xộn, mấy bà vú cũng đỡ lo.
Trần Uyển Ước xuống lầu chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng khóc của con mình bên kia. Cô chạy qua, nghi ngờ nhìn nhóm vú em, "Sao nó khóc vậy?"
Mấy bà vú nhao nhao bày tỏ rằng nãy giờ cậu chủ nhỏ còn bình thường lắm, không biết thế nào mà thấy bố mẹ là lại khóc ré lên.
"Vậy chắc chắn là tại bố nó rồi." Trần Uyển Ước kéo vạt áo người đàn ông, nghiêm túc nói, "Anh làm con khóc kìa, mau đi dỗ con đi."
"Ai nói, hồi nãy anh chăm con nó còn vui vẻ lắm, nó thấy em nó mới khóc đó."
"Hửm? Anh nói gì?"
"Anh nói anh đi dỗ con."
Kịp thời kết thúc chủ đề ai làm con khóc, Hạ Kỳ Sâm tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của một người bố bỉm sữa, anh ôm cục tròn nhỏ ra khỏi nôi, cúi đầu nhìn gương mặt xinh xắn, đại khái hiểu một chuyện.
Con nó khó dỗ như vậy là tại giống mẹ. Đáng yêu thế này không khó dỗ mới lạ.
Nhờ bà vú nói một vài cách dỗ con, Hạ Kỳ Sâm thử làm trong năm phút, kết quả cũng vô ích.
Trần Uyển Ước ở bên cạnh cũng gấp gáp. Nhóc con cứ khóc nữa thì chuyện kia sẽ lộ mất. Khi Trần Uyển Ước còn nhỏ, cô cũng là một đứa nhỏ khó chăm, mẹ Hạ sinh cô xong thì không dám sinh đứa thứ hai nữa.
Chuyện này tuyệt đối không thể cho chó cỏ biết. Nhất định phải để anh cảm thấy đứa nhỏ giống anh.
"Cục cưng thích bơi lội, hay là ông chủ cho cậu vào hồ bơi đi." Bà vú đề nghị.
Từ khi vừa sinh ra, Nhất Nhất đã thích nước, chơi vui vẻ lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!