Chương 46: NGOẠI TRUYỆN 2

Cách khoảng năm sáu mét mà Trần Uyển Ước cũng có thể cảm nhận được ý thức sinh tồn mãnh liệt của Hạ Kỳ Sâm, gương mặt đẹp trai vô cùng nghiêm túc, không có vẻ gì là đang đùa giỡn.

Trần Uyển Ước bày ra khuôn mặt khinh khỉnh, xách túi đi tới, ngồi xuống ghế salon đối diện, "Anh nói đi."

"Anh sai rồi."

"Sai ở đâu?"

"Chỗ nào cũng sai hết."

"Cụ thể là ở đâu?"

"Hôm nay anh không nên hung dữ với em."

"Còn gì nữa không?"

Còn … ? ? ?

Còn gì nữa?

Một dấu chấm hỏi vừa lớn vừa đậm không kiềm được hiện ra trong đầu Hạ Kỳ Sâm, anh không biết ngoại trừ lỗi này thì mình còn làm sai chuyện gì nữa. Nói chính xác, anh cũng đâu có hung dữ với cô.

Chẳng qua là đầu óc hơi muộn phiền, vậy nên cách nói hơi không giống lúc bình thường, người ta nghe thấy sẽ cảm thấy không có gì, nhưng đối với cô vợ nhỏ, chỉ cần không phải là giọng nói dỗ dành thì chắc chắn câu đó sẽ là câu hung dữ.

Thấy Hạ Kỳ Sâm hồi lâu không nói gì, Trần Uyển Ước không có kiên nhẫn chờ đợi, "Ngay cả sai chỗ nào anh cũng không biết mà còn đòi xin lỗi gì nữa. Anh chỉ xin lỗi cho có thôi."

"Không phải… anh chân thành xin lỗi em, thế em có thể chọn ra lỗi lầm nào đó không, anh sẽ không mắc lỗi nữa."

"Anh còn bắt em nói ra lỗi sai của anh?"

"…"

Được rồi. Anh cạn lời.

Đã như vậy, Hạ Kỳ Sâm không thể không xuất ra chiêu cuối cùng.

Ánh đèn ấm áp hắt ra đường cong gương mặt rõ ràng mà nghiêm túc của người đàn ông, đôi môi mỏng hơi nhướng lên, thái độ cực kỳ đàng hoàng, chân thành, "Vợ, anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi."

"Sai ở đâu?"

"Anh không nên thở."

"…"

Đầu tiên cô giật mình, sau đó suy nghĩ lại, hình như cũng có vẻ đúng. Thấy được thái độ nghiêm túc nhận sai của anh, cô tạm thời không so đo nữa.

Nếu cục cưng khóc, có kêu Trần Uyển Ước về cũng vô ích, cô không biết dỗ con như bà vú.

Hai vợ chồng đứng bên ngoài phòng em bé, nhìn bà vú đang ôm em trong lòng, cục cưng cứ lâu lâu lại ư ư, sau đó hai người nhìn nhau.

"Hồi còn bé em rất nghe lời." Trần Uyển Ước trầm ngâm một phen, "Người lớn đều nói chưa thấy đứa trẻ nào nghe lời như em, không khóc không làm ồn, dỗ một cái là ngủ."

Hạ Kỳ Sâm: "Em nói chuyện này làm gì?"

Trần Uyển Ước: "Không có gì cả, chỉ muốn cho anh biết tính của con giống bố."

Hạ Kỳ Sâm: "… Khi còn bé anh cũng không khóc không quậy."

Nghe vậy, Trần Uyển Ước không thể không nghi ngờ, liếc anh. Cô dựa khung cửa, lười biếng ngáp một cái, đủ khinh thường mà không đánh mất vẻ cao quý, lơ là trần thuật: "Đúng vậy, khi còn nhỏ anh không khóc không quậy, chỉ hơi hẹp hòi thôi, vì câu nói của một cô nhóc mà ghi hận mười mấy năm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!