Xe cấp cứu và xe cứu hộ đồng thời đi chung một đường, giao nhau.
Tới tới lui lui, vết máu trên người Chu Tứ loang ra càng ngày càng nhiều, nhìn còn chật vật ngiêm trọng hơn cả Giang Yểu.
Khi bị đặt lên cán cứu thương, Giang Yểu vẫn cố giãy giụa, cong môi cười nói: "Anh muốn tiễn em đi đoạn đường cuối cùng hay là không muốn trơ mắt nhìn em chết?"
Chu Tứ không trả lời, thản nhiên nghe điện thoại.
Buổi đám cưới không có chú rể, hiện trường bắt đầu lộn xộn, nhờ công của "bụt" Giang Yểu, bạn trai cũ của cô dâu cuối cùng mới nhận ra tình yêu đích thực, sau khi Chu Tứ đi, anh ta lập tức dắt cô dâu đi mất.
Đám cưới không thể cử hành nữa. Nhưng Chu Tứ sẽ không nói chuyện này cho Giang Yểu nghe, anh phải để cô biết anh đã kết hôn với người khác.
"A Tứ, anh… không thích em thật sao?"
"Nếu không thích sao anh không để em chết đi, lại còn phải đưa em vào bệnh viện, đi chung với em."
"Anh bỏ mặc cô dâu chứng tỏ trong mắt anh, em quan trọng hơn cô ta đúng không?"
Những câu lẩm bẩm của Giang Yểu nghe vô cùng chân thành bi thương. Chu Tứ không hề nhìn cô ta lấy một lần, "Tôi không đi cùng cô thì tất cả mọi người trên xe có thể bị cô giết hết."
Giang Yểu bật cười, nhưng lúc cười, một cơn đau âm ỉ từ dưới bụng truyền lên. Cô không hiểu sao mình có thể bị người ta nhìn thấu mồn một, còn đẩy tâm tư của cô lên mức ác nhất, cực đoan nhất có thể.
"Anh hiểu em thế… sao có thể không thích em chứ." Giọng của Giang Yểu càng ngày càng yếu, bàn tay cô ta vẫn từ từ nâng lên, đầu ngón tay dính máu nhẹ nhàng chạm vào góc áo của anh, "Sao lại thế…"
Chu Tứ không muốn cô ta chết ở buổi hôn lễ, như thế thì xui xẻo lắm. Suy cho cùng, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc để Giang Yểu chết. Không liên quan tới yêu. Chỉ khi còn sống người ta mới biết thống khổ nhường nào. Chết liền thì dễ dàng quá.
Đau ngắn nào có khắc cốt ghi tâm bằng đau dài.
Chu Tứ muốn cho Giang Yểu biết, anh hiểu cô ta nhiều bao nhiêu thì kinh tởm cô ta nhiều bấy nhiêu. Lúc hai người sống chung, anh không thèm che giấu tính cách thật, Chu Tứ lạnh lùng vì đó là Giang Yểu.
Bệnh viện.
Giang Yểu là người thông minh. Theo lẽ thường, nếu muốn phá hư hôn lễ của Chu Tứ, cô ta sẽ không tự sát thật, chỉ diễn trò thôi. Nhưng không ngờ, cô ta lại đâm mũi dao vào chỗ hiểm.
Các bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện lập tức họp gấp, nghiên cứu phương án phẫu thuật, trước mắt là lo việc giữ tính mạng, còn sau này có di chứng gì thì họ không đảm bảo.
Lúc ký tên phẫu thuật, Chu Tứ cứ đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm giấy bút hồi lâu.
Trước đó anh đã gọi điện thoại cho người nhà của Giang Yểu. Khi nghe nói con mình có lẽ sẽ mất mạng, cha mẹ cô ta không có vẻ gì là xúc động bất ổn, cũng không chạy tới ký tên phẫu thuật. Cuối cùng, người tới là Giang Mạn Nhu.
Cho đến bây giờ, Giang Mạn Nhu vẫn chưa biết người khi trước giúp đỡ cô ta là Giang Yểu, cũng không biết chính cô em gái này cũng gài cô ta rơi xuống đáy vực. Cô ta tới bệnh viện có lẽ bởi vì thấy Giang Yểu cùng chung cảnh ngộ với mình.
Quá trình giải phẫu không coi là thành công lắm.
Thư nhất, thân thể bệnh nhân yếu ớt, sức đề kháng kém; thứ hai, khi sinh ra đã có bệnh, Giang Yểu lại chưa bao giờ đi bệnh viện điều trị, dù không bị dao đâm thì cô ta cũng không thể sống quá năm năm.
Di chứng lớn nhất sau giải phẫu không phải là tử cung bị cắt bỏ mà là cô ta bị điên hoàn toàn.
"Bệnh nhân đã bị mắc bệnh từ lâu nhưng không chữa trị." Bác sĩ tiếc nuối nói, "Sao có một người lại không biết thương xót bản thân mình gì cả, đáng lẽ nên đi điều trị sớm chứ."
Mặt Chu Tứ không biểu cảm, nghe xong lời bác sĩ nói. Chuyện này không liên quan gì tới Chu Tứ cả, anh sẽ không cảm thông cho bệnh tình và khiếm khuyết hồi còn nhỏ của cô ta.
Bây giờ Giang Yểu là bệnh nhân tâm thần nặng, kế hoạch tống cô ta vào tù ngục bị hoãn lại, chỉ có thể đẩy người vào bệnh viện tâm thần.
Trong bệnh viện tâm thần không ai là bình thường, bác sĩ và y tá càng không coi họ là bạn mà đối xử tốt, người bình thường vào đó cũng có thể bị ép hóa điên.
Bệnh nhân tâm thần không nhiều, người nhỏ tuổi như Giang Yểu cũng ít, cô ta là người cô đơn nhất. Từ khi vào viện tới nay, chỉ có chị cô ta là tới thăm được hai lần.
Những người bệnh khác dù ít dù nhiều gì cũng tự thấy vui vẻ, bệnh nhân bị ảo tưởng rất là nhiều, ảo tưởng mình là đại gia, nói khoác không biết ngại rằng chờ mười triệu được chuyển vào ngân hàng, ông ta sẽ mua một cái máy cày, như thế thì lúc làm nông sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!