Chương 43: (Vô Đề)

Sau khi một giọng nói đàn ông vang lên, Trần Uyển Ước – người vừa đề cao mấy cậu trai trẻ hơn ông chồng già nhà mình, còn cố ý xúi Thu Đường nên làm theo lời cô – khí thế tắt ngúm, y như vừa lên voi đã xuống chó.

Phản chiếu từ cửa thủy tinh, Trần Uyển Ước nhìn thấy người đàn ông đang từng bước từng bước đi tới, biểu cảm nhanh chóng thay đổi.

Anh kéo ghế ra, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, không biết có phải do ánh đèn hay không mà gương mặt đẹp trai này nhìn lại còn lịch sự nho nhã hơn bình thường. Bởi vì lái xe nên hàng nút áo sơ mi bị bung một cúc, lộ ra yết hầu nam tính quyến rũ. Anh tiếp tục dùng giọng nói như khi nãy hỏi: "Anh nên ngồi hay là đứng hả bà Hạ? Chỉ cần em muốn, anh đều có thể làm."

Người khác nghe không hiểu nhưng Trần Uyển Ước đương nhiên biết ý nghĩa cái chữ "nũng nịu" của anh không như bình thường.

Trần Uyển Ước nháy nháy mắt với Thu Đường: Sao lúc anh ấy tới cậu không báo cho tớ?

Thu Đường: Tớ dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu rồi mà, tại cậu không nhìn thấy thôi.

Khi nãy cô còn đắm chìm trong cơn bàn luận dài đằng đẵng, không thể tự kềm chế cảm xúc. Nếu có thêm thời gian có lẽ Trần Uyển Ước sẽ viết một quyển chicken soup, phân tích ông chồng già và mấy cậu trai xem cái nào hơn cái nào, cái nào dài cái nào ngắn.

Hửm…? Dài ngắn?

Hơn thua thì cô có thể phân tích được, nhưng mà dài ngắn thì không. Cái này phải dựa vào hành động thực tế, sau quá trình tìm tòi mới biết được. Mà cô chỉ mới đo được mỗi Hạ Kỳ Sâm.

Vừa nghĩ tới chuyện đời này mình chỉ ngủ được với một người đàn ông, Trần Uyển Ước không khỏi tiếc nuối, lắc đầu một cái. Thanh xuân của người ta đều trải qua mấy mối tình yêu nhau như muốn chết đi sống lại, còn cô thì chỉ biết luyện nhảy, sau đó lại vô tình cưới gấp, sau này cũng không thể cảm nhận tình yêu với mấy cậu trai trẻ.

Hạ Kỳ Sâm đột nhiên xuất hiện bất ngờ, Lâm Nhiên cũng không hợp nói chuyện với anh, lấy cớ bận bịu công việc mà đi chỗ khác, trước khi đi còn làm ly cà phê để ở bên này.

Kỹ năng vẽ hình cho món latte của Lâm Nhiên hết sức cao siêu, làm bánh mà cũng ra hình thù đáng yêu, thu hút sự chú ý. Những cậu trai thế này mới đúng là chàng trai cún con. Còn những người mà trẻ tuổi, non nớt, ngây thơ hay nổi giận, không có trách nhiệm, không đáng mặt là cún con, thậm chí còn không phải cún nữa là.

Không kể đến nhửng cái khác, chỉ đơn giản là làm chung tiệm, Hạ Kỳ Sâm đã toát mồ hôi giùm người anh em tốt Từ Nam Chung.

Lấy danh nghĩa là tới chơi với vợ, nhưng thật ra Hạ Kỳ Sâm tới để quan sát tình địch giúp Từ Nam Chung. Sau khi đánh giá, anh nhìn về phía Trần Uyển Ước: "Uyển Uyển, em thích mấy cậu trai hay nũng nịu như cún con à?"

"Sao thế, anh ghen à?" Trần Uyển Ước liếc mắt, "Em giỡn đấy, cún già cũng tốt mà."

"Vậy em cảm thấy Lâm Nhiên thế nào?"

"Cũng ổn…" Trần Uyển Ước nhún vai, không quan tâm công cụ làm ấm giường kế bên, "Người giống như cậu ta rất được lòng con gái, tuổi tầm này thì rất dễ lung lay, gặp ai thì thích người đó, hơn nữa cha mẹ cậu ta bên kia cũng không dễ. Nói thật lòng, em cũng không thích cậu ta quen Thu Đường lắm."

"Ừm."

"Khoan đã…"

Câu ừm của Hạ Kỳ Sâm khiến Trần Uyển Ước giật mình kịp phản ứng. Chỉ số thông minh của cô bị tuột rồi đúng không? Anh tới giám sát tình địch hả?

Đã lỡ nói rồi thì không thu hồi lại được, Trần Uyển Ước trợn mắt, tức giận nói: "Nhưng mà nếu như Lâm Nhiên có thể kiên trì thì đương nhiên là em chúc phúc cho bọn họ rồi. Thu Đường có quen ai thì vẫn tốt hơn là ở bên tra nam Từ Nam Chung."

"Nam Chung…"

"Anh đừng nói thay anh ta nữa, anh mà làm vậy thì anh cũng là tra nam đấy."

Với cái chủ đề này thì hai người sẽ có hai luồng suy nghĩ trái nhau, vì để không rước họa vào thân, Hạ Kỳ Sâm stop kịp thời.

Những câu mà Trần Uyển Ước dùng để mô tả về mấy cậu trai cún con chỉ áp dụng cho một nhóm người, không bao gồm Chu Tứ.

Khi bố mình còn sống, Chu Tứ đã trưởng thành, sau đó tai nạn xảy ra, một mình cậu ta gánh vác cả cái nhà, bờ vai yếu ớt dần dần vững chắc, đôi mắt đen nhánh tỉnh táo quyết liệt.

Mùa xuân ấm áp hoa đua nở, là mùa rất thích hợp để làm đám cưới.

Trước đó Chu Tứ đã bàn bạc với cô Trần, nói sơ qua rằng cậu ta chuẩn bị kết hôn với một cô gái. Cô Trần hỏi, hai người quen nhau bao lâu rồi. Chu Tứ nói, không bao lâu.

Từ khi vừa tiếp xúc, cô Trần cũng biết Chu Tứ là một đứa nhỏ hiểu chuyện nhưng chưa chắc nghe lời, không hề thấy được nét ngây thơ trên người cậu, tác phong làm việc thì nhanh nhẹn, không do dự, không đến mức độc ác nhưng cũng sẽ không nhún nhường hiền từ.

Chu Tứ không có dã tâm quá lớn với tài sản nhà họ Trần, chỉ ở trong khu chung cư của chính mình, lái độc một chiếc xe trong bốn năm, không có dự định thay đổi. Mấy năm qua có không ít cô gái thể hiện sự quan tâm của mình với Chu Tứ, nhưng ánh mắt của cậu vẫn nhìn thẳng, dường như không có độ ấm, cũng không có tình cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!