Từ khi biết tin Trần Uyển Ước mang thai, ở biệt thự nhà họ Hạ, ai cũng nâng cao tinh thần.
Hạ phu nhân đã mỏng manh sẵn, đồ dùng hàng ngày đều chọn loại tốt nhất, cô luôn được chăm sóc kĩ lưỡng, thấy không ưng là nói thẳng ra liền. Từ khi có em bé, bà vú và bảo vệ lại chú ý tới bà chủ 24/24.
Có em bé thì không thể vận động quá mạnh, cô đành gác lại chuyện khiêu vũ, thỉnh thoảng sẽ tới trung tâm hướng dẫn các thành viên còn lại. Vì còn phải đi thi tranh giải nên đành thay vũ công chính.
Trần Uyển Ước cũng cảm giác được mình bây giờ khác trước kia, một thân hai người, phải thay đổi cách ăn uống, không thể cứ từ chối đồ ăn có nhiều chất béo được.
Những chuyện này cô đều chấp nhận. Chỉ duy nhất người chung chăn gối với cô là không chấp nhận được. Giai đoạn đầu mang thai không tiện làm chuyện giường chiếu, cho nên căn bản, chó cỏ nhìn được nhưng không ăn được. Nhưng nhìn một lát là không nhịn nổi, cuối cùng phải đi vào nhà tắm tự giải quyết. Biết rõ là vậy nhưng tối nào anh cũng làm không biết mệt, sờ sờ cạ cạ không sót chỗ nào.
Trần Uyển Ước gầy, mới vừa mang thai, bụng cũng chưa nhô lên, lúc nằm xuống lại càng không có vẻ gì là đang mang thai. Hạ Kỳ Sâm nhìn mãi nhưng có vẻ vẫn không đủ, bình thường hôn từ trán đến xương quai xanh, bây giờ hôn đến tận eo.
"Bác sĩ nói hai tháng là có thể nghe thấy tim thai." Hạ Kỳ Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng ghé vào tai cô, "Không biết anh nghe có nhầm không nữa."
"Nhột quá." Trần Uyển Ước bị hơi thở ấm nóng của anh thổi vào tai, muốn đưa tay ngăn cản, "Anh không làm chuyện gì nghiêm túc được à?"
Nghe vậy, Hạ Kỳ Sâm chống một tay, cái tay kia tiếp tục sờ sờ bụng cô, nơi đang có một sinh mạng, cười, "Uyển Uyển, em nhất định đòi nói chuyện đứng đắn với anh à?"
Trần Uyển Ước hết ý kiến. Làm sao cô quên được chuyện đàng hoàng từ miệng anh ra thì lại hết đàng hoàng được.
Hạ Kỳ Sâm có thể làm chuyện nghiêm túc nhất đó là hôn trán rồi lại hôn bụng, những nơi khác thì chưa hề sờ đến.
Nghĩ đến chuyện muốn nói, Trần Uyển Ước lật người, dùng tay chống má, nghiêm túc nói: "Chồng, ngày mai em phải ra ngoài."
Hạ Kỳ Sâm: "Đi đâu?"
Trần Uyển Ước: "Ngày mai trời ấm, em phải đi dạo phố."
Hạ Kỳ Sâm: "Anh đã mua hết cho em mấy cái túi xách hàng hiệu cả rồi, cần gì đi dạo nữa."
Trần Uyển Ước: "Anh không hiểu gì cả, phụ nữ đi dạo phố đâu nhất thiết là phải mua, đi là để tận hưởng cảm giác vui sướng của quá trình lựa đồ và trả tiền thôi."
Yêu cầu của cô không quá đáng lắm, có thai thì cũng đâu thể cứ ở nhà mãi không ra ngoài. Trời ấm trở lại, cô có thể thoát khỏi lớp áo khoác dày cộp, mặc lên những bộ váy xinh đẹp ra ngoài chơi.
"Ngày mốt đi." Hạ Kỳ Sâm bất đắc dĩ đồng ý, "Ngày mốt anh đi cùng em."
"Ngày mốt em hết hứng đi." Trần Uyển Ước ôm cánh tay anh, tiếp tục nũng nịu, mềm dịu nói: "Người ta cũng nói đó, phụ nữ ba mươi tuổi mua lại chiếc váy mình thích năm mười tám tuổi, cũng không còn cảm giác vui vẻ nữa."
"Ba mươi và mười tám chênh lệch mười hai năm, ngày mai và ngày mốt chỉ chênh lệch có hai ngày, không thể đem so sánh được."
"Không muốn, ngày mai em sẽ ra ngoài."
"Không được, Uyển Uyển…"
"Cút."
"…"
Cô nhẹ nhàng ôn tồn mà anh vẫn không chịu, Trần Uyển Ước ngồi dậy, hung hăng trợn mắt nhìn anh, "Nói năng dịu dàng mà anh không nghe, anh muốn mạnh bạo chứ gì?"
"Mạnh bạo? Cái này được."
"…"
Khi hai vợ chồng không thể thống nhất ý kiến, người phụ nữ có thể nũng nịu trước, không hiệu quả thì đành phải cho người đàn ông biết quả đấm lợi hại thế nào. Cuối cùng cô vẫn có thể ra ngoài dạo phố, tuy nhiên lại bị buộc mang theo hai tên bảo vệ.
Ừ, còn có hai người vú em nữa.
Cô cảm thấy trước kia khi làm con nhà giàu, đãi ngộ còn chả tốt bằng thế này, bây giờ mọi người coi cô là con nít, chỉ thiếu điều dùng cả xe đẩy trẻ em để bắt cô ngồi lên luôn thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!