Phòng thay đồ không rộng bao nhiêu, có thêm một người đàn ông nên càng chật chội. Câu nói nhẹ nhàng của Trần Uyển Ước giống như giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm lay động trái tim người nghe.
Cổ chân cô mảnh khảnh, bàn chân dài lúc này lốm đốm vết máu, chỗ sưng nhiều chỗ sưng ít. Bình thường lúc ở nhà, Trần Uyển Ước luôn mang vớ hoặc đi dép, hơn nữa do cô giấu nên Hạ Kỳ Sâm không để ý thấy.
Bàn tay của người đàn ông mảnh khảnh, ngón tay thon dài gầy gò, lòng bàn tay ấm áp, chỉ mười mấy giây tiếp xúc đã khiến cổ chân cô nóng lên. Anh không nói câu nào khiến Trần Uyển Ước tự cảm thấy mình có lỗi, không được tự nhiên. Cô ngẫm nghĩ một lúc, cô chỉ không muốn để anh lo lắng, không muốn anh nghĩ quá nhiều thôi.
Có lẽ do nhìn ra sự rối ren và tự trách của cô, Hạ Kỳ Sâm bình thản nói: "Em gạt anh vì không muốn để anh lo lắng sao?"
Trần Uyển Ước lấp lửng ừ một tiếng.
"Phải không?"
"… Đúng vậy."
"Chắc chắn không phải vì muốn tránh anh?"
Trần Uyển Ước chợt ngước mắt, đầu óc không theo kịp suy nghĩ của anh, cô không biết anh đang nói gì, càng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể chậm rãi thay quần áo kéo dài thời gian. Cô thay quần áo, anh lại càng thấy rõ cô đã gầy hơn trước, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Trần Uyển Ước thay quần áo xong, chuẩn bị mang giày vào, Hạ Kỳ Sâm quyết đoán cầm đôi giày của cô đi, "Không cần mang."
Tới thế nào thì đi ra thế đó, sức lực đàn ông mạnh, cô lại nhẹ, ôm Trần Uyển Ước mà cứ như ôm con mèo. Cô và đôi giày bị anh một tay nhấc lên, Trần Uyển Ước vùng vẫy.
"Anh cho em xuống…."
"Hồi nãy lúc luyện tập em còn nhảy loạn xạ, sao không thể tự đi về nhà được?"
"Bị nhìn thấy người ta sẽ nghĩ em kiểu cách làm quá đấy."
Đối với sự giãy giụa của cô, Hạ Kỳ Sâm từ đầu đến cuối đều làm lơ. Lúc luyện tập thế nào anh không quan tâm, bây giờ anh đã thấy hai chân cô bị thương thành như vậy, không thể để mặc cho cô muốn làm gì thì làm nữa.
*****
Mấy ngày sau đó, vào những khoảng thời gian cố định, người ta thường nhìn thấy bóng dáng Hạ Kỳ Sâm ngoài cửa. Chú bảo vệ cũng quen mặt anh luôn. Có lúc vì không muốn làm phiền vợ luyện tập, Hạ Kỳ Sâm thậm chí còn ngồi nói chuyện với chú bảo vệ, nghe chú kể chó nhà chú đẻ bao nhiêu con.
Các cô gái trong vũ đoàn cảm khái, ai mà biết hai vợ chồng này đã kết hôn năm năm rồi chứ, người không biết còn tưởng rằng hai người đang trong kì trăng mật nữa.
Lúc đầu Trần Uyển Ước không quen nghe người ta bàn về mình, sau đó cũng kệ, cô tập trung luyện tập bài nhảy của mình là được. Anh đưa đón hoài, Trần Uyển Ước không nhịn được hỏi: "Anh không bận hả?"
Hạ Kỳ Sâm: "Bận chứ."
"Vậy anh không cần mỗi ngày đều tới đón em đâu."
"Không bận."
"…"
Trần Uyển Ước chỉ đành thôi. Cũng may đợt huấn luyện khắc nghiệt này sắp kết thúc, màn biểu diễn sắp tới chưa biết là có hoàn hảo hay không nhưng bây giờ cô cũng khá hài lòng.
Ngày trình diễn, Trần Uyển Ước tự đưa vé ghế VIP và chứng nhận người nhà để được vào hậu đài cho Hạ Kỳ Sâm, lại kín đáo đưa cho anh một cái túi.
"Đây là màn biểu diễn đầu tiên từ khi em nhảy lại, anh nhất định phải tới đó." Trần Uyển Ước trịnh trọng nói, "Còn nữa, cầm cái giấy chứng nhận này theo, có thể đi ra phía sau sân khấu, nếu không thấy em thì có thể ra sau sân khấu tìm."
Hạ Kỳ Sâm: "Trong túi có gì vậy?"
"Đây là áo sơ mi em mua cho anh, lần này không nhỏ nữa đâu." Trần Uyển Ước hưng phấn, "Đến lúc đó anh mặc quần áo em mua cho anh, đến xem em biểu diễn."
Anh nhìn cô: "Anh có nói anh sẽ đi à?"
"Hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!