Chương 1: (Vô Đề)

Editor: Wioo

Mưa liên tiếp ba ngày, thành phố A bị sương mù bao phủ, bầu trời mờ mờ, không khí âm u mờ mịt. Tại khu nội trú một trong ba bệnh viện hàng đầu thành phố, mấy y tá đi qua lại ngoài hành lang, trước cửa phòng bệnh VIP, chân bước loạn, nhỏ giọng thảo luận.

"Tiểu thư Trần gia thật là thảm, bị cây kim thép dài như vậy đâm vào lòng bàn chân, sợ sau này ngay cả đi cũng không được."

"Đúng vậy, hết lần này tới lần khác gặp họa, trên đường tới bệnh viện mà còn gặp tai nạn giao thông."

"Lâu rồi không có vụ tai nạn nào nghiêm trọng như vậy, nghe nói tài xế chết tại chỗ, người cô đi cùng vẫn còn nằm ở ICU*, sợ là không sống nổi."

*ICU: phòng chăm sóc đặc biệt

……

Tiếng thì thầm và âm thanh từ ti vi phát ra hòa vào nhau, đứt quãng rơi vào tai người đang nằm trên giường bệnh. Hai bàn tay tái nhợt đè lên lớp chăn nhìn như không nhúc nhích nhưng đầu ngón tay lại hơi run.

Chờ y tá đi khỏi, Trần Uyển Ước mới mở hai mắt đang nhắm chặt ra. Mái tóc đen dài bù xù trên gối, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, khuôn mặt cứng ngắc đờ đẫn, đầu óc chậm rãi tiêu hóa tin tức trong ti vi ——

Ba ngày trước, một tai nạn giao thông đã xảy ra trên cầu vượt, đường vành đai 3 thành phố A làm một người chết hai người bị thương. Đường xá bị kẹt cứng, xe cứu thương không thể tiếp cận, cuối cùng phải điều động trực thăng chuyên dụng.

Người tử vong người là tài xế Trần, bởi vì cứu không kịp, mất máu quá nhiều dẫn đến chết. Hai người bị thương, một người là Trần Uyển Ước, người khác là cô của cô. Người cô hôn mê ba ngày, nằm trong ICU, cái chết đang càng ngày càng gần.

Tất cả đều là vì Trần Uyển Ước.

Cô đang luyện múa trong phòng thì vô tình đạp trúng kim, tài xế vì muốn đưa cô đến bệnh viện sớm nên mới gặp tai nạn. Theo lời y tá nói, vết thương ở chân của cô vô cùng nghiêm trọng, không biết sau này còn có thể đứng lên hay không…

Trong lúc ngây người, Trần Uyển ước không chú ý tới trong phòng có người bước vào.

Giọng nói trong trẻo kiều mị cất lên trước cả tiếng bước chân: "Uyển Ước em tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào? Chị lo cho em muốn chết luôn."

Cách giường bệnh ba thước, một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng, lớp trang điểm tinh xảo, mái tóc cuộn lên, khuôn mặt đỏ hồng, tinh thần phấn chấn, nhìn chỗ nào cũng không thấy vẻ "lo muốn chết" mà cô ta nói.

Khi cô ta vừa cất tiếng, Trần Uyển Ước đã uể oải quay mặt chỗ khác, không thèm nhìn người kia cái nào. Không ngờ người đầu tiên tới thăm lại là chị họ con của cậu, Giang Mạn Nhu.

Giang Mạn Nhu lớn hơn Trần Uyển Ước ba tuổi, hai người đều là vũ công ba lê, từ lúc nhỏ đã bắt đầu cùng nhau luyện tập, giúp đỡ nhau, quan hệ rất tốt. Chẳng ai ngờ hai người sẽ trở thành tình địch.

Tình chị em tan vỡ nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có gì. Sau khi Trần Uyển Ước xảy ra chuyện, thân là người chị gần gũi nhất, Giang Mạn Nhu hiển nhiên là sẽ tới thăm trước.

Trái cây hoa tươi đồ bổ, không thiếu cái nào, Giang Mạn Nhu đến trước giường bệnh, mỉm cười, má lúm đồng tiền như hoa, "Em gái, em phải giống như đóa hoa cầm chướng này nhé, mau khỏe lên."

Nói xong, Giang Mạn Nhu cắm một bó hoa khô héo bó vào trong bình, tiếp tục.

"Chị hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói vết thương ở chân của em rất nghiêm trọng, nửa đời sau rất khó để đứng trên bục diễn."

"Em gái em đừng nản chí, em không múa được nữa thì còn có các chị mà, tụi chị sẽ thay em đứng trên sân khấu."

"Còn nữa, em bây giờ thế này, sợ là không xứng với Dung Ký, nhà họ Dung càng không muốn có một người con dâu tàn tật, chị hy vọng em có thể chủ động rút lui, tác thành…"

Cô ta còn chưa nói xong, Trần Uyển Ước yếu ớt vốn nằm trên giường bệnh không biết lấy sức ở đâu ra, cầm bình hoa hung hãn đập bể. Sức lực còn hơi yếu, bình hoa chưa đến cạnh Giang Mạn Nhu đã rớt xuống đất, tiếng vỡ vụn vang khắp cả phòng.

Nhìn mảnh vụn trên đất, Giang Mạn Nhu không lên tiếng, trong lòng thầm cười giễu. Đã là người tàn tật rồi, còn gì nữa đâu mà ra vẻ tiểu thư.

Trần Uyển Ước nhìn người phụ nữ trong ngoài bất nhất trước mặt, môi tái nhợt khẽ mở: "Đèn phòng luyện tập 3602 tại sao bị hư, tại sao lại có kim dưới đất, chị không muốn giải thích gì sao?"

Giang Mạn Nhu thoáng qua mấy phần mất tự nhiên, "Em nghi ngờ chị ra tay?"

"Chị." Giọng Trần Uyển Ước khàn khàn lạnh lẽo, "Mọi thứ đều là trùng hợp, nhưng chị không nên để tôi nắm được chứng cớ, nếu không…"

Giang Mạn Nhu ban đầu hơi khủng hoảng, nhưng thấy người tàn phế nằm trên giường, cô ta ngược lại càng la lối om sòm, "Bây giờ cô như một người tàn tật, cô có thể làm gì tôi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!