Chương 8: (Vô Đề)

Buổi chiều, Thẩm Tinh Yểu cùng Đoạn Thính Nhạc đi dạo trung tâm thương mại. Vốn dĩ đã hẹn dạo xong sẽ tiện đường đi ăn tối luôn, ai ngờ hai người còn chưa dạo xong thì Đoạn Thính Nhạc nhận được điện thoại của người đại diện Lương Đồng, thông báo có sự kiện đột xuất phải đi ngay lập tức. Thế là đành chịu, bữa tối coi như hủy, hai người đành phải kết thúc sớm buổi đi chơi.

Sau khi Đoạn Thính Nhạc đi rồi, Thẩm Tinh Yểu cũng không muốn ăn cơm một mình, nghĩ bụng hay là về nhà nhờ dì Trần nấu tạm món gì đó ăn cho xong bữa, thế là cô lái xe về.

Cô tưởng Tô Vi Sơ hôm nay lại tăng ca, nhưng không ngờ lúc về thì anh cô đã ở nhà, hơn nữa không chỉ có anh mà Ngụy Kính Nhất cũng ở đó.

Hai người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn mì đều ngẩng lên nhìn cô. Tô Vi Sơ ngạc nhiên, "Hôm nay về sớm vậy?"

Thẩm Tinh Yểu móc túi xách, "… Thính Nhạc bị người đại diện gọi đi đột xuất rồi."

Tô Vi Sơ vừa định hỏi cô ăn tối chưa thì có người đã hỏi trước anh ấy. Ngụy Kính Nhất: "Ăn tối chưa?"

Thật ra vừa vào cửa cô đã ngửi thấy mùi thơm quyến rũ. Vốn dĩ đã đói meo về nhà, giờ ngửi thấy mùi này lại càng bị dụ dỗ không chịu nổi. Dù không muốn trả lời anh, nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục cái bụng đói, cô lắc đầu: "Chưa ạ."

Cô liếc nhìn tô mì của họ, rồi gọi dì Trần: "Dì Trần ơi, nấu cho cháu một tô mì giống của anh trai cháu với."

Dì Trần nghe tiếng, đáp: "Được, dì đi nấu ngay đây."

Thẩm Tinh Yểu ăn từng miếng mì nhỏ. Không hổ là món mì vừa về đã khiến bụng cô réo ầm ĩ, ngon thật! Ăn liên tiếp mấy miếng xong cô mới ý thức được bên cạnh còn có hai người đang ngồi. Hai người này không phải đã ăn rồi sao? Còn ngồi đây làm gì?

"Không phải hai anh nói lên lầu bàn chuyện sao? Sao còn chưa đi?"

Tô Vi Sơ cười khẽ, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, "Vậy em ăn đi, bọn anh lên lầu đây. Kính Nhất, đi thôi."

"Ừ." Ngụy Kính Nhất cũng đứng dậy đi theo. Ngay lúc Tô Vi Sơ quay người đi trước, anh đột nhiên cũng vươn tay xoa nhẹ lên chỗ đỉnh đầu mà Tô Vi Sơ vừa xoa.

Thẩm Tinh Yểu lập tức cau mày, nghiêng đầu tránh bàn tay anh.

Ngụy Kính Nhất cũng không để tâm, nhếch môi đuổi theo Tô Vi Sơ phía trước.

Thẩm Tinh Yểu trừng mắt nhìn bóng lưng cao ráo của người nọ, tên khốn!

Hai người trong phòng sách bàn chuyện công việc xong thì đã rất muộn, thế là Tô Vi Sơ giữ anh lại: "Muộn thế này rồi, hay là hôm nay ở lại đây đi?"

"Không được, sáng mai tôi bay đi Ý rồi." "Dự án bên đó có vấn đề à?"

"Vấn đề không lớn, nhưng tôi vẫn phải tự mình qua đó một chuyến."

Tô Vi Sơ tiễn Ngụy Kính Nhất ra ngoài. Lúc xuống lầu, ánh mắt anh lướt qua căn phòng đóng chặt trên hành lang tầng hai.

"À phải rồi, hành lý cậu chuẩn bị xong cả rồi chứ?" Tô Vi Sơ hỏi anh. "Tề Minh thu dọn xong hết rồi."

"Vậy được rồi, cậu về nhà sớm nghỉ ngơi đi."

Nhìn xe của Ngụy Kính Nhất lái đi, hòa vào màn đêm, Tô Vi Sơ mới quay vào nhà, vừa hay gặp Thẩm Tinh Yểu cầm quả táo đi lên lầu.

Tô Vi Sơ: "Còn chưa ngủ à?"

Thẩm Tinh Yểu cắn một miếng táo, ừ một tiếng rồi hỏi: "Ngụy Kính Nhất đi rồi ạ?"

Trong mắt Tô Vi Sơ thoáng nét nghi hoặc, "Ngụy Kính Nhất?" Động tác nhai táo của Thẩm Tinh Yểu khựng lại.

Tô Vi Sơ: "Trước đây em không phải toàn gọi là anh Kính Nhất sao?"

Đôi mắt đen láy của Thẩm Tinh Yểu đảo một vòng, rồi cô vươn tay ôm lấy cánh tay Tô Vi Sơ, cười nịnh nọt: "Chẳng phải là em có anh trai ruột rồi sao."

Tô Vi Sơ thấy vậy thì còn nói được gì nữa? "Được rồi, không còn sớm nữa, về phòng ngủ đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!