Chương 7: (Vô Đề)

Lông mi Thẩm Tinh Yểu đột nhiên run lên, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, một tay đẩy Ngụy Kính Nhất ra, theo bản năng liền muốn từ nắp capo nhảy xuống. Nhưng mà Ngụy Kính Nhất phản ứng nhanh hơn, trước khi cô kịp nhảy xuống đã một tay ôm cô xuống dưới.

Hai chân đặt chân xuống đất thật, nháy mắt liền có thêm vài phần cảm giác an toàn. Cô hung hăng giẫm lên chân Ngụy Kính Nhất một cái, sau đó chạy về phía sau, gọi: "Anh!"

Tô Vi Sơ nhìn Thẩm Tinh Yểu đang chạy chậm về phía mình, ôn hòa nói: "Về rồi à?"

Thẩm Tinh Yểu gật đầu, "Vâng, sao anh lại ra đây?"

"Nghe thấy tiếng động, mãi không thấy hai người vào nên ra xem thử."

Thẩm Tinh Yểu liếc nhìn Ngụy Kính Nhất bằng khóe mắt, "… À, nói chuyện thêm mấy câu thôi ạ. Anh, em mệt chết đi được, vậy em vào nhà trước nhé, hai người nói chuyện đi." Nói xong rất nhanh đi vào trong nhà.

Tô Vi Sơ: "Chạy nhanh thế? Đã cảm ơn người ta chưa?" Thẩm Tinh Yểu cũng không quay đầu lại: "Nói rồi!"

Tô Vi Sơ bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, đi về phía Ngụy Kính Nhất: "Không phải em ấy đi chơi với cô bé nhà họ Đoạn sao, sao lại là cậu đưa về thế?"

"Ừm, Vưu Triều Văn nhà họ Đoạn đưa về rồi."

Tô Vi Sơ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, sau đó mời anh: "Vào nhà ngồi chơi một lát?"

Ngụy Kính Nhất cười lắc đầu: "Thôi, hôm nay muộn rồi, lần sau đi." Tô Vi Sơ gật gật đầu: "Cũng được, vậy cậu lái xe về cẩn thận."

"Ừ."

Tô Vi Sơ đột nhiên "A" một tiếng.

Ngụy Kính Nhất xoay người: "Sao vậy?"

Tầm mắt Tô Vi Sơ dừng lại trên mặt đôi giày da của anh: "Giày cậu sao thế…"

Ngụy Kính Nhất theo ánh mắt anh cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy trên mặt giày da của mình có một dấu chân mờ nhạt. Môi anh khẽ cong lên, sau đó nói: "Không sao, chắc là bị con mèo con nào đó không quá ngoan ngoãn giẫm phải thôi."

Tô Vi Sơ nhíu mày: "???"

Bên này Thẩm Tinh Yểu vào nhà xong liền "rầm rầm rầm rầm" chạy lên lầu, đóng sầm cửa lại rồi lao thẳng đến giường, úp mặt vào, đồng thời nắm góc chăn hành hạ: "Ngụy Kính Nhất! Đồ khốn kiếp!" Mắng một lúc, cơn tức lúc này mới nguôi đi không ít. Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, cô lập tức móc điện thoại ra gọi một cuộc, điện thoại thông nhưng không ai nghe máy.

"Tình chị em plastic." Cô càm ràm một câu rồi cúp điện thoại. Biết là Vưu Triều Văn đưa cô ấy về, cô cũng không lo lắng lắm.

Thế là cô ném điện thoại di động sang một bên, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc cởi qu. ần áo, cô mơ hồ cảm thấy phần eo hơi đau, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện, bên sườn eo cô thế mà có hai vết hằn ngón tay mờ nhạt. Tai Thẩm Tinh Yểu không khỏi nóng bừng lên, cô quá rõ ràng vết tích này là từ đâu mà có!

Lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ gò má ửng đỏ trong gương, cô không khỏi có chút bực bội cầm quần áo ném vào gương. Chẳng có chút lực sát thương nào, quần áo ngược lại nhẹ nhàng rơi vào bồn rửa mặt, bị nước còn đọng trong bồn làm ướt một chút.

Từ phòng tắm đi ra, sấy tóc, dưỡng da xong xuôi, cô lúc này mới tắt đèn lên giường.

Thẩm Tinh Yểu là một nhan khống, lại còn là một nhan khống có tiêu chuẩn cực kỳ cao. Dù sao thì từ nhỏ cô đã sống trong thế giới của những người đẹp, xung quanh cô luôn có những nam thanh nữ tú. Chỉ riêng năm người nhà cô đã không có ai trông chỉ ở mức tàm tạm, tách riêng từng người ra đều là nhan sắc đủ sức áp đảo người khác. Mà từ nhỏ cô cũng biết rõ, mình có một gương mặt hoàn mỹ kế thừa gen di truyền của ba mẹ.

Mà tình cảm với Ngụy Kính Nhất chính là bắt đầu từ nhan sắc. Nói ra thì, lần đầu tiên cô có ấn tượng về Ngụy Kính Nhất hẳn là sau năm 6 tuổi, bởi vì năm cô 6 tuổi, việc kinh doanh xuyên quốc gia của Ngụy thị dần dần chuyển về trong nước, Ngụy Kính Nhất cùng ba mẹ anh lúc này mới về nước định cư.

Lần đầu tiên gặp Ngụy Kính Nhất, cô bảy tuổi, anh mười bốn tuổi. Ở nhà cô.

Trong phòng đọc sách của anh trai cô.

Có thể nói, người bên cạnh anh trai cô không có ai là cô không quen biết, mà Ngụy Kính Nhất, cô lại là lần đầu tiên gặp. Đứa trẻ bảy tuổi có thể biết được cái gì là tình cảm nam nữ, chẳng qua chỉ là thích vẻ bề ngoài thôi. Cô thích người anh trai lớn đẹp trai, cười cũng đẹp này.

Thật sự nhận ra tình cảm yêu thích, hẳn là vào năm cô học lớp 9.

Bắt đầu dần dần bước vào tuổi dậy thì, biết được tư vị thích một người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!