Chương 6: (Vô Đề)

Thẩm Tinh Yểu đặt tay dưới máy sấy tay hong khô, sau đó vừa lấy điện thoại từ trong túi ra vừa đi ra ngoài. Vừa hay, mới lấy điện thoại ra liền nhìn thấy cuộc gọi đến của Đoạn Thính Nhạc, cô bèn trượt để nghe máy, hỏi: "Sao vậy?"

Đầu dây bên kia của Đoạn Thính Nhạc thật sự quá ồn, ồn đến mức Thẩm Tinh Yểu căn bản không nghe rõ được cô ấy rốt cuộc đang nói cái gì.

"Cậu nói gì, tớ không nghe thấy."

Đầu dây bên kia Đoạn Thính Nhạc vẫn còn đang la hét gì đó, sau đó truyền đến một tràng tiếng sột soạt, giọng cô ấy hơi rõ ràng hơn một chút: "Yểu Yểu, cậu nghe thấy không?"

Đợi đến lúc Thẩm Tinh Yểu có thể nghe thấy thì lại chỉ nghe được câu này của cô ấy, liền hỏi: "Nghe thấy cái gì?"

"Má ơi, tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng nghe thấy tớ rồi." Thẩm Tinh Yểu: "???"

"Cậu vừa nói gì với tớ đó?" Cô hỏi.

"Ngụy Kính Nhất! Ngụy Kính Nhất!!" Đoạn Thính Nhạc hét lên ở đầu dây bên kia.

Thẩm Tinh Yểu nghe cô ấy nhắc tên Ngụy Kính Nhất, tim hơi thắt lại, nhíu mày hỏi: "Ngụy Kính Nhất làm sao?"

"Ngụy Kính Nhất đi về hướng nhà vệ sinh rồi, cậu mau tránh anh ấy đi…"

Đôi mắt Thẩm Tinh Yểu hơi mở to, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía hành lang phía trước. Mà vô cùng không đúng lúc, người Đoạn Thính Nhạc bảo cô trốn lại đang ở ngay trước mặt cô, cách chưa đầy 5 mét. Ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo trên trần hành lang dài chiếu lên người anh, rõ ràng nên tăng thêm vài phần dịu dàng mới phải, nhưng cô lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.

"… Không kịp nữa rồi." Đã đối mặt trực diện.

Đầu dây bên kia im lặng một trận, hai giây sau: "Bảo trọng!" "Tút tút tút tút ——"

Thẩm Tinh Yểu nghe tiếng ngắt máy từ đầu dây bên kia: "???"

Ngụy Kính Nhất nhấc chân đi về phía cô. Hành lang dài này cũng không tính là hẹp, nhưng chỉ có hai người họ, không hiểu sao lại có vài phần cảm giác áp bức. Cô thong dong bình tĩnh cất điện thoại đi, nhìn người đàn ông đã đi tới gần, giơ tay lên: "Trùng hợp nhỉ."

"Không trùng hợp."

Thẩm Tinh Yểu cười một cái, "Tiếp theo chắc anh không định nói là anh cố ý đến tìm tôi đấy chứ?"

Đôi môi đẹp đẽ của Ngụy Kính Nhất hơi cong lên, "Ừm, không sai." Thẩm Tinh Yểu lại cười li. ếm môi, "Thế, vậy anh tìm tôi có việc gì?" "Ra ngoài chơi à?"

Thẩm Tinh Yểu: "… Hả?" Chỉ thế thôi? Chỉ vậy thôi?? Cô gật gật đầu, "Vâng, ra ngoài chơi."

"Vậy chơi đủ chưa?" "Để làm gì?"

"Đưa em về nhà."

Đợi đến lúc Thẩm Tinh Yểu phản ứng lại, cô đã bị Ngụy Kính Nhất dẫn ra khỏi Mier T. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, lúc này mới làm đầu óc cô tỉnh táo lại một chút. Cô như vừa tỉnh mộng nhìn quanh một vòng, sao mình lại đi theo anh ra đây? Điên rồi sao? Nghĩ vậy, cô không khỏi lùi lại nửa bước.

Ngụy Kính Nhất nhìn thấy động tác lùi lại nửa bước của cô, đuôi mắt hơi nhếch lên.

Thẩm Tinh Yểu quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa chính Mier T, ngượng ngùng nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra Thính Nhạc còn ở bên trong, không phiền anh đưa về."

"Vậy thì chắc không được rồi." "Có ý gì?"

"Bởi vì Vưu Triều Văn sẽ đưa cô ấy về." Thẩm Tinh Yểu: "???"

"Thính Nhạc với anh Triều Văn có gì với nhau à?" Cô tò mò hỏi một câu.

"Muốn biết?" "Muốn."

"Gọi tôi một tiếng "anh Kính Nhất", tôi sẽ nói cho em biết." Thẩm Tinh Yểu: "…"

Cô nghiến chặt răng, "Nhàm chán!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!