Chương 50: (Vô Đề)

Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất người trước người sau rời khỏi studio. Tề Minh đã sao chép bức ảnh kia từ máy ảnh của nhiếp ảnh gia, xóa bản gốc rồi mới trả lại máy ảnh cho anh ta, lịch sự mỉm cười: "Vất vả rồi, mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."

Giám chế và nhiếp ảnh gia đều sững sờ vài giây, mãi đến khi Tề Minh cũng ra khỏi studio, hai người mới phản ứng lại.

Giám chế: "Lần gặp mặt tiếp theo? Ý Ngụy tổng là đã xác định hợp tác với chúng ta rồi sao?"

Nhiếp ảnh gia: "Hình như tôi biết được chuyện gì đó không nên biết rồi."

Hai người gần như đồng thanh, sau đó lặng lẽ nhìn nhau, thấy được cảm xúc phức tạp trong mắt đối phương. Cuối cùng giám chế nói: "Cái này… Ngụy tổng có phải có quan hệ gì đó với Tinh Yểu không?"

Nhiếp ảnh gia nhún vai, "Chuyện này xem ra khá rõ ràng rồi."

Giám chế lúc này mới bừng tỉnh ngộ, hai người này chắc chắn có quan hệ, nếu không đường đường là Ngụy tổng, một người đàn ông kiếm tiền tính bằng phút, sao có thể ở lại đây lâu như vậy, điều này căn bản là không hợp lý. Anh ta đột nhiên nhớ lại lúc Ngụy tổng mới bước vào, trên môi hình như có dấu vết nhàn nhạt, là dấu gì nhỉ… Dấu răng!

Đôi mắt giám chế tức thì trợn tròn, một ý nghĩ từ từ lóe lên trong đầu, nếu giám chế nhớ không lầm, Tinh Yểu năm nay còn chưa đến hai mươi tuổi, mà Ngụy tổng năm nay hẳn là hai mươi bảy tuổi, hai người này

kém nhau bảy tuổi?? Anh ta hơi cứng đờ nhìn sang nhà quay phim bên cạnh, "… Hẳn là không phải như tôi tưởng tượng đâu nhỉ?"

Nhiếp ảnh gia lướt xem máy ảnh của mình, xác nhận bức ảnh kia đã được sao chép và xóa sạch sẽ, nhướn mày, thuận tiện hỏi ngược lại: "Anh tưởng tượng thế nào?"

Giám chế há miệng, rồi lại mím chặt, anh ta không dám nói.

Ra khỏi tòa nhà Mộng Hi, sắc trời bên ngoài đã tối hẳn. Một dải đèn neon rực rỡ kéo dài vài dặm, xe cộ qua lại không ngớt, khoảng thời gian này vẫn náo nhiệt như cũ. Quảng trường bên ngoài đường xe chạy người đi lại như mắc cửi, mang theo sự ồn ào náo động đặc trưng của Bắc Kinh.

"Ục ục ——" tiếng động trong xe vang lên quá rõ ràng.

Ngụy Kính Nhất nhìn sang cô, Thẩm Tinh Yểu theo bản năng chớp mắt vài cái.

Đáy mắt anh ánh lên ý cười: "Đói bụng rồi?"

Thẩm Tinh Yểu đưa tay sờ cái bụng lép kẹp, "Ừm, buổi trưa em chẳng ăn được mấy."

"Vậy chúng ta đi ăn cơm bây giờ, ăn xong rồi về nhà?" "Nhưng em muốn ăn đồ anh nấu hơn."

Ngụy Kính Nhất lập tức đồng ý, "Vậy chúng ta về nhà, anh nấu cho em."

Thẩm Tinh Yểu dựa lưng vào ghế phụ, gật đầu, "Được ạ."

Bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn lúc này của cô làm đáy lòng Ngụy Kính Nhất m. ềm m. ại hẳn đi.

Vào cửa, Thẩm Tinh Yểu bật đèn huyền quan lên, "Đợi một chút là anh có thể…"

"Em có quên lúc trước đã nói gì với anh không?" Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên mở miệng.

Thẩm Tinh Yểu quay người lại, "Cái gì ạ?" Hình như cô thật sự quên mất rồi.

Ngụy Kính Nhất lại không trả lời cô, mà im lặng tiến tới, bàn tay ôm lấy vòng eo cô, kéo cô dựa sát vào người mình, anh lại hỏi: "Vẫn chưa nhớ ra sao?" Hai người lúc này dựa rất gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.

Nếu nói một giây trước còn chưa nhớ ra, thì giây này cô nhớ rõ mồn một rồi.

"Hay là ăn cơm trước đã nhé."

Sắc mặt anh tối lại không rõ, nói: "Bây giờ."

Thẩm Tinh Yểu nhìn vẻ mặt cố chấp của anh, hết cách, đành vươn tay ôm lấy cổ anh, không chút ngượng ngùng nào đưa môi mình lên. Môi anh hơi khô, cô cọ xát vài cái rồi từ từ vươn đầu lưỡi, chạm vào đôi môi m. ềm m. ại.

Lưng Ngụy Kính Nhất tức thì căng cứng, bàn tay ôm eo cô không nhịn được hơi dùng sức, Thẩm Tinh Yểu đau khẽ kêu lên một tiếng. Chính tiếng kêu đó đã khiến Ngụy Kính Nhất, người nãy giờ vẫn nhẫn nhịn sự trêu chọc của cô, phút chốc đảo khách thành chủ. Ngay khoảnh khắc môi cô hé mở, đầu l. ưỡi nó. ng b. ỏng chen vào, khoang miệng tràn ngập hơi thở mát lạnh mà quen thuộc của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!