Chương 46: (Vô Đề)

Thẩm Vi Thanh đảo mắt khắp cả sảnh tiệc mà vẫn không thấy Thẩm Tinh Yểu đâu, gọi điện thoại thì mãi không ai bắt máy. Đang lúc anh sốt ruột đến mức sắp phải đi tìm người phụ trách sự kiện Nặc Thành thì vừa hay thấy Phùng Đào đang đi ra ngoài, vội vàng gọi lớn: "Anh Phùng!"

Phùng Đào nhìn lại, thấy Thẩm Vi Thanh đang bước nhanh về phía mình với vẻ mặt lo lắng, không khỏi hỏi: "Cậu sao thế?"

"Anh Phùng, không thấy chị em đâu cả, anh có thấy chị ấy không? Em liên lạc mãi không được."

Phùng Đào lộ vẻ hơi kinh ngạc, nói: "Chị cậu về nhà rồi mà." Thẩm Vi Thanh ngẩn ra, "Về nhà? Về lúc nào ạ?"

Phùng Đào nghĩ một chút, "Cũng gần nửa tiếng rồi, giờ này chắc cũng sắp về đến nhà rồi."

Thẩm Vi Thanh cau mày, "Vậy sao chị ấy không nói gì với em?" "Cái này thì anh không biết, cô ấy đi cùng Ngụy tổng đấy."

Thẩm Vi Thanh sững người trong giây lát, "Cái… cái gì? Đi cùng ai cơ?"

Phùng Đào không nhận ra có gì bất thường, tiếp tục trả lời: "Ngụy tổng đó."

Gương mặt thanh tú của Thẩm Vi Thanh tối sầm lại, môi mỏng mím chặt, rồi rảo bước nhanh về phía lối ra.

Phùng Đào đứng ngây như phỗng tại chỗ, ban nãy mình nghe nhầm sao? Chết tiệt???

……

Vừa vào cửa, đèn còn chưa kịp bật, hai người đã quấn lấy nhau hôn lần nữa. Anh vẫn theo thói quen cắn nhẹ môi dưới của cô rồi kéo ra, chẳng đau chút nào mà lại khiến cô ngứa ngáy khó chịu không thôi. Sau khi cắn đủ, đôi môi m. ềm m. ại lại cọ xát, m. út lấy, day nghiến, quấn quýt trên môi cô, đầu lưỡi lướt nhẹ qua lại giữa hai bờ môi, khiến Thẩm Tinh Yểu ngứa ran, hơi thở bắt đầu dồn dập, bàn tay vốn đang vòng trên cổ anh bất giác siết chặt lại.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Ngụy Kính Nhất mở to mắt nhìn người đang ngửa đầu nhắm mắt trong vòng tay mình. Ánh trăng trong veo đậu trên gương mặt tinh xảo của cô, phủ lên một lớp dịu dàng khó tả.

Thẩm Tinh Yểu bỗng thấy người nhẹ bẫng, bị anh bế sốc lên. Cô khẽ kêu lên một tiếng rồi theo bản năng vòng chân quanh eo rắn chắc của anh.

Cùng lúc đó, chiếc lưỡi thô ráp luồn vào, l.i.ế. m láp không bỏ sót một góc nào. Trong không khí yên tĩnh vang lên tiếng "chụt chụt" mờ ám, cũng không biết nước bọt của ai bị nuốt xuống. Trong bóng tối, ngũ quan trở nên nhạy cảm lạ thường, cảm giác nóng bỏng tê dại xộc thẳng lên não.

Bàn tay bên dưới là sự m. ềm m. ại, ấm áp, đầy đặn. Hơi thở của Ngụy Kính Nhất dần trở nên gấp gáp, da thịt hai người bất giác nóng lên. Đôi môi không còn thỏa mãn ở đó nữa, li. ếm láp từ vành tai xuống đến cổ, khiến cô bật ra những tiếng r. ên r. ỉ không thể kiểm soát.

Một tiếng rên khẽ đè nén bật ra từ cổ họng Ngụy Kính Nhất. Anh nâng người trong lòng lên cao hơn một chút, dưới ánh trăng mờ ảo, rảo bước nhanh về phía phòng ngủ. Thẩm Tinh Yểu gục trên vai anh, ngửi mùi hương gỗ mun dễ chịu trên người anh, bộ não vốn đang hỗn loạn giây trước giờ lại tỉnh táo lạ thường.

Thật ra cô đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó. Nói thật, tiến độ của họ có phải hơi nhanh quá không? Vì vậy khoảnh khắc đó cô đã thoáng lên chút giãy giụa, do dự, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi. Thật ra đâu phải chỉ đàn ông mới có ham m. uốn với phụ nữ, cô đối với Ngụy Kính Nhất cũng có, hơn nữa còn là d*c vọ. ng chiếm hữu mãnh liệt khác thường mà Ngụy Kính Nhất không hề hay biết, cô muốn anh hoàn toàn thuộc về một mình cô.

……

Thẩm Vi Thanh lao như bay về, xông đến cửa nhà Thẩm Tinh Yểu, giơ tay đập cửa rầm rầm. Dù sao tầng này cũng chỉ có nhà ba người họ, hiệu quả cách âm cũng tốt, nên cậu không hề kiêng dè mà gào lên: "Ngụy Kính Nhất! Ngụy Kính Nhất! Anh mở cửa cho em! Ngụy Kính Nhất!

Anh có nghe thấy không!"

Đợi anh ra, cậu nhất định phải đánh gãy chân anh! Dám dụ dỗ chị cậu rồi chạy mất!

"Ngụy Kính Nhất…" Đang đập cửa, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó, giọng nói lạnh nhạt thờ ơ của Ngụy Kính Nhất vang lên: "Nửa đêm nửa hôm, cậu đứng trước cửa nhà Yểu Yểu gọi anh mở cửa, cậu uống say rồi à?"

Thẩm Vi Thanh đột ngột im bặt, cứng đờ cả lưng, quay người lại, không thể tin nổi nhìn người đàn ông đang dựa vào cửa nhà mình, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lục đậm, trên tay còn cầm chiếc khăn lông trắng tinh, có lẽ vừa tắm xong, tóc đen vẫn còn ẩm ướt, lẩm bẩm: "Anh ở nhà anh?"

Ngụy Kính Nhất liếc cậu một cái, "Anh không ở nhà anh thì ở đâu?" "Nhưng anh Phùng nói… nói anh…"

Ngụy Kính Nhất lúc này mới chú ý đến vành mắt hơi đỏ và khớp tay đỏ ửng của cậu, mím chặt môi, hơi đứng thẳng người: "Vào đi!"

Thẩm Vi Thanh quay đầu liếc nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt của nhà chị gái, rồi cũng đi theo vào. Vào trong rất nhanh thấy Ngụy Kính Nhất cầm hộp thuốc đứng giữa phòng khách.

Ngụy Kính Nhất: "Còn nhìn gì nữa? Mau qua đây?" Thẩm Vi Thanh đi tới.

"Ngồi xuống."

Ngụy Kính Nhất nhìn khớp tay sưng đỏ của cậu, vừa xịt thuốc cho cậu vừa nói: "Lớn từng này rồi, có phải trẻ con đâu, sao còn không biết quý trọng bản thân thế hả? Không biết tay cậu được bảo hiểm cả chục triệu à? Nếu để chị cậu thấy tay cậu thế này, cậu coi chừng đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!