Phùng Đào đưa tấm thiệp mời màu đen trên tay cho Thẩm Tinh Yểu, mặt trên dùng chữ màu vàng ánh kim viết "Tiệc tối từ thiện của Nặc Thành Ảnh Nghiệp". "Bên Nặc Thành cho người đưa tới."
Thẩm Tinh Yểu có chút kinh ngạc. Nặc Thành Ảnh Nghiệp có địa vị không thể xem thường trong giới giải trí. Mỗi năm họ luôn tổ chức tiệc tối từ thiện, ngưỡng cửa cực cao, người nhận được lời mời không phải là các tiền bối đức cao vọng trọng trong giới, thì cũng là đỉnh lưu hoặc tương tự. Đương nhiên ngoài việc được ban tổ chức đích thân mời, đương nhiên cũng có những lời mời không chính thức, nhưng lúc này chính là chạy đua quan hệ, chạy đua mạng lưới quen biết.
Nếu chỉ đơn thuần là một buổi tiệc tối từ thiện, họ cũng không cần phải tranh giành đến mức sứt đầu mẻ trán như vậy. Nhưng trong giới ai mà không biết tiệc tối từ thiện của Nặc Thành Ảnh Nghiệp có thể sánh với sàn đấu danh lợi. Khách mời ngoài các ngôi sao thần tượng ra, còn có các đạo diễn, biên kịch nổi tiếng trong giới, thậm chí còn có các ông chủ lớn, người phụ trách, nhà đầu tư của các doanh nghiệp lớn. Nếu bạn đủ bản lĩnh, từ bên trong bước ra, có thể ôm về một thân tài nguyên. Trong cái vòng tròn rõ ràng là sói nhiều thịt ít này, ai mà không muốn nắm lấy cơ hội cắn một miếng chứ?
"Nặc Thành gửi thiệp mời cho em sao?"
Là quản lý vàng, Phùng Đào cũng nhận được không ít thiệp mời tiệc tối từ thiện của Nặc Thành. Dù sao dưới trướng anh ta chính là có một ảnh đế, một ảnh hậu và một người đang cực hot. Nhưng lần này anh ta lại nhận được thiệp mời Nặc Thành gửi cho Thẩm Tinh Yểu. Phải nói rằng Tinh Yểu hiện tại quả thực cũng rất hot, thậm chí đã bước lên bảng xếp hạng tiểu hoa đán đang nổi, nhưng anh ta cũng tự biết mình biết người, Tinh Yểu cũng chưa nổi đến mức khiến Nặc Thành phải tự mình gửi thiệp mời đâu.
Nhưng anh ta cũng không để tâm lắm đến buổi tiệc từ thiện này của Nặc Thành, chẳng qua chỉ là một nơi có tài nguyên, mà họ thì không thiếu tài nguyên.
Bởi vậy lúc nhận được thiệp mời, anh ta cũng đã thăm dò hỏi qua điện thoại một chút, nhưng người phụ trách bên kia cũng không nói nhiều, anh ta cũng không hỏi tới nữa. Biết đâu tài nguyên đưa tới cửa này lại là từ tay Tô tổng hoặc hoặc Ngụy tổng.
Nói đến người phụ trách bên Nặc Thành Ảnh Nghiệp cũng thấy kỳ quái thật sự. Tiệc tối từ thiện năm nay của họ như cũ mời toàn là ảnh đế ảnh hậu và đỉnh lưu hoa đán. Lúc họ bắt đầu gửi thiệp mời trong giới, cấp trên bỗng nhiên thông báo xuống, thiệp mời năm nay gửi một phần cho Tinh Yểu của Hạo Nguyệt, lại còn lấy danh nghĩa ban tổ chức của họ mà gửi. Họ biết Tinh Yểu là nghệ sĩ dạo này rất hot, nhưng cũng không hề có trong danh sách khách mời của họ.
Đương nhiên, chuyện này còn chưa xong. Rất nhanh sau đó, đội ngũ của đỉnh lưu Thẩm Vi Thanh vừa mới về Bắc Kinh, sau khi nhận được thiệp mời, cũng đã nhắc tới Tinh Yểu với họ. Ý tứ gì thì không thể rõ ràng hơn. Thẩm Vi Thanh là ai? Đó chính là đỉnh lưu không thể vượt qua trong số các tiểu sinh của giới giải trí! Một thời đại không thể vượt qua! Chẳng lẽ hai người này có quan hệ gì?
Dù sao trước có cấp trên tạm thời thông báo tiệc tối từ thiện năm nay tăng thêm một danh sách là Tinh Yểu, sau có đỉnh lưu Thẩm Vi Thanh tự mình kéo tài nguyên cho cô ấy. Nghĩ đến hai lần này chắc hẳn không
phải cùng một người. Mặc dù không rõ Tinh Yểu rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng người phụ trách âm thầm nghĩ, sau này nhìn thấy nữ nghệ sĩ Tinh Yểu này nhất định phải khách sáo một chút.
…
Thẩm Tinh Yểu qua cửa kính phòng bếp liếc nhìn Thẩm Vi Thanh đang gọi điện thoại bên ngoài, hỏi Ngụy Kính Nhất: "Mấy ngày nay em ấy không gây phiền phức cho anh chứ?"
Ngụy Kính Nhất cắt cần tây trong tay thành đoạn, "Cậu ấy có thể gây phiền phức gì cho anh chứ?"
"Không có là tốt rồi. À đúng rồi, bên Nặc Thành gửi cho em thiệp mời tiệc tối từ thiện, là anh sắp xếp à?" Thẩm Tinh Yểu hỏi.
Ngụy Kính Nhất ngừng động tác tay lại, "Sao em lại nghĩ là anh?" "Không phải anh thì là anh cả em, nên hỏi anh trước."
Ngụy Kính Nhất trực tiếp thừa nhận: "Ừm, là anh. Tiệc tối từ thiện do Nặc Thành Ảnh Nghiệp tổ chức vẫn rất có giá trị."
Thẩm Tinh Yểu mím môi, đưa tay lấy một quả nho bên cạnh bỏ vào miệng. Cô hình như chưa từng nói với anh, cô cũng không có ý định ở lại giới giải trí lâu dài. Cho nên mấy thứ giá trị, tài nguyên gì đó, cô không mấy để tâm. Nhưng anh không biết, lại cứ nghiêm túc tính toán giúp cô.
Ánh mắt Ngụy Kính Nhất dừng trên môi cô, đôi môi hồng nhuận dính nước nho để lại chút vết nước. Lúc hé mở, mơ hồ có thể thấy hàm răng trắng tinh nhỏ nhắn kia. Bởi vì Thẩm Tinh Yểu đang mải suy nghĩ, cô
chú ý tới ánh mắt Ngụy Kính Nhất nhưng không nghĩ nhiều, mà cô cho rằng anh muốn ăn nho, nên hỏi: "Anh muốn ăn không?"
Nói xong cô nhón một quả nho đưa tới miệng anh. Nhìn quả nho tròn mọng chạm vào đôi môi nhạt màu của Ngụy Kính Nhất, anh hé miệng ngậm lấy quả nho. Ngay lúc cô chuẩn bị rút tay về, ngón tay bị anh nhẹ nhàng cắn lấy. Mọi giác quan trong nháy mắt như xông thẳng lên não.
Thẩm Tinh Yểu theo bản năng liếc nhìn Thẩm Vi Thanh bên ngoài, thấy cậu vẫn đang gọi điện thoại, cô hơi yên tâm một chút, hạ giọng nói: "Anh làm gì vậy? Thanh Thanh còn ở ngoài kia kìa."
Ngụy Kính Nhất chỉ nhìn cô, không nói gì, nhưng cô rõ ràng nhìn ra trong ánh mắt anh ý không buông tha, không sợ hãi gì. Cô không khỏi nói: "Anh là chó à? Còn cắn người nữa?"
Nói xong, đôi mắt Ngụy Kính Nhất bỗng nhiên biến đổi. Hàm răng đang cắn ngón tay cô vừa buông ra, giây tiếp theo, eo cô bị một đôi bàn tay lớn rõ ràng còn ẩm ướt giữ chặt và kéo về phía anh. Thẩm Tinh Yểu ý thức được điều gì đó, hơi thở ấm áp bao phủ xuống, tiếp theo là xúc cảm quen thuộc. Thẩm Tinh Yểu giật mình mở to hai mắt, Thanh Thanh còn ở bên ngoài mà!
Anh trực tiếp cắn nhẹ lên môi cô. Hàm răng cọ vào phần thịt môi m. ềm m. ại, không đau, lại k. ích th. ích cảm giác tê dại dày đặc, một đường ngứa đến tận tim gan. Lưỡi anh lặp đi lặp lại li. ếm láp thử trên răng cô.
Khoảng thời gian thân mật này khiến Thẩm Tinh Yểu rất khó chống cự lại Ngụy Kính Nhất, rất nhanh để anh thực hiện được ý đồ. Cùng với chiếc lưỡi nóng bỏng tiến vào còn có quả nho cô vừa đút cho anh lúc trước. Thẩm Tinh Yểu theo bản năng định cắn quả nho kia, nhưng lại bị anh cuốn về khoang miệng mình.
Thẩm Tinh Yểu lườm anh một cái. Anh trong mắt mang theo ý cười, giây tiếp theo lại bị đẩy trở về, mang theo vị nước cốt cực kỳ ngọt thanh. Anh đã cắn nát quả nho! Quả nho bị cắn nát dưới sự tranh giành của hai người nhanh chóng bị chia cắt không còn sót lại.
Thẩm Vi Thanh cúp điện thoại với người đại diện, nghĩ đến lời người đại diện vừa nói, chị cậu đã được mời? Ai mời? Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy mình phải qua hỏi cho rõ ràng. Kết quả vừa quay người lại, còn chưa đi được một bước, liếc mắt thấy hai người đang hôn nhau say đắm khó rời trong bếp.
Thẩm Vi Thanh: "!!!" Giây tiếp theo nhắm mắt lại đưa tay ôm lấy vị trí ngực! Bình tĩnh, bình tĩnh! Không được đánh người!
Một nụ hôn kết thúc, tuy Thẩm Tinh Yểu mặt đỏ tai hồng, nhưng đôi mắt sáng long lanh lại trừng người trước mặt. Khóe miệng cả hai còn vương chút chất lỏng chưa kịp nuốt. Ngụy Kính Nhất vươn ngón cái lên, nhẹ nhàng lau đi vết nước trên môi cô, cười nói: "Là do em mắng anh là chó trước." Ý tứ chính là mắng anh là chó thì anh cắn thật cho em xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!