Chương 42: (Vô Đề)

Thẩm Vi Thanh ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, về đến nhà chỉ muốn làm một con cá muối, nào biết đâu sẽ gặp phải bất ngờ lớn như vậy. Bây giờ ăn cơm no xong, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Thẩm Tinh Yểu thấy gương mặt thanh tú của cậu lộ rõ vẻ mệt mỏi, mở miệng nói: "Có phải mệt rồi không?"

Thẩm Vi Thanh ngáp một cái, "Ừm, hơi hơi." Thẩm Tinh Yểu nói: "Vậy em mau về ngủ đi?"

Thẩm Vi Thanh lại ngáp một cái nữa, gật gật đầu. Sau khi đứng dậy, lúc đi ngang qua Ngụy Kính Nhất đưa tay túm chặt cánh tay anh, "Anh cũng về đi."

Thẩm Tinh Yểu và Ngụy Kính Nhất nhìn nhau một cái.

"Đã muộn thế này rồi, chị em cũng muốn ngủ. Mặc dù hai người là bạn trai bạn gái, nhưng là ngày đầu tiên xác định quan hệ, trai đơn gái chiếc rất không tốt, anh sẽ đi cùng em." Thẩm Vi Thanh hiếm khi nói một câu dài như vậy.

Ngụy Kính Nhất cũng vừa mới bay về, lại thấy vẻ mặt "anh không đi em cũng không đi" của Thanh Thanh, Thẩm Tinh Yểu mở miệng nói: "Hôm nay anh cũng mệt rồi, cũng về nghỉ ngơi đi."

Ngụy Kính Nhất biết cậu em vợ này hiện tại mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng còn không biết đang kìm nén cái gì. Anh cũng dứt khoát lựa

lời dỗ dành cậu , thế là cũng đứng lên, "Vậy bọn anh về trước đây, em cũng nghỉ ngơi cho tốt."

Thẩm Tinh Yểu gật đầu, tiễn họ ra cửa.

Thẩm Vi Thanh kéo vali hành lý, vẫy tay với Ngụy Kính Nhất, "Anh vào thang máy đi, bai bai."

Ngụy Kính Nhất lại cười với cậu một cái. Thẩm Vi Thanh bị anh cười có chút không tự nhiên, "Anh cười cái gì? Còn không đi sao?"

"Đi." Ngụy Kính Nhất lại kéo vali hành lý đi về phía căn hộ sát vách nhà cô. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Vi Thanh, anh nhấc nắp che mật khẩu lên rồi bấm một dãy số. "Tít ——" một tiếng, cửa căn hộ mở ra.

Thẩm Vi Thanh nhìn cánh cửa căn hộ anh vừa mở, rồi lại nhìn qua Ngụy Kính Nhất và Thẩm Tinh Yểu, "Anh ấy… chị, chị ở đây? Sát vách nhà chị?" Giọng nói mang theo vẻ không thể tin nổi, cơn buồn ngủ trong một giây này bị đánh bay không còn sót lại.

"Ừm, anh ấy ở đây."

"Sao có thể?" Nơi này rõ ràng là một đôi vợ chồng trung niên ở mà. Ngụy Kính Nhất giải thích: "Chủ nhà đã bán căn hộ này cho anh."

Giờ khắc này Thẩm Vi Thanh cũng không biết nên nói gì. Vài giây sau, cậu kéo vali hành lý đi về phía Ngụy Kính Nhất, trực tiếp bước vào huyền quan nhà anh ta, "Tối nay em ở chỗ anh." Nói xong, cậu đưa tay xách cả vali của Ngụy Kính Nhất vào cửa, kéo người vào theo, cuối cùng nói với Thẩm Tinh Yểu ở cửa đối diện một câu "Ngủ ngon", "Rầm

——" một tiếng đóng sập cửa.

Thẩm Tinh Yểu nhìn cánh cửa đóng chặt, bất đắc dĩ lắc đầu.

Thẩm Vi Thanh đứng ở chỗ huyền quan đánh giá toàn bộ phòng khách một lượt. Bố trí đen trắng xám, rất tốt, không có hơi thở của con gái. Cậu có chút yên tâm. Thế là kéo vali hành lý đi vào trong nhà, tùy tiện ngồi phịch xuống sô pha, "Khoảng thời gian này em sẽ ở lại chỗ anh."

Ngụy Kính Nhất nhìn cậu, buồn cười nói: "Căn hộ của cậu ở ngay sát vách."

"Em phải trông chừng anh." "Trông chừng anh làm gì?"

"Để đề phòng buổi tối anh chạy qua tìm chị em." Thẩm Vi Thanh nói thẳng thừng.

Ngụy Kính Nhất bị tức cười, đi về phía cậu, nhẹ nhàng đá vào cẳng chân đang duỗi ra của cậu, "Cái thằng nhóc thối nhà cậu, anh tốt với cậu vô ích đúng không?"

Thẩm Vi Thanh "Ái ——" một tiếng, khom lưng ôm chân, "Đau quá, em phải nói cho chị em biết anh đá em."

Phải nói, diễn y như thật. Nếu không phải biết rõ mình rốt cuộc dùng bao nhiêu lực, thật sự có thể bị cậu lừa cũng không chừng. "Được rồi, Thẩm ảnh đế, cậu không phải mệt rồi sao? Mau tự đi dọn phòng, sau đó tắm rửa ngủ đi."

Thẩm Vi Thanh cũng không giả vờ nữa, "Em tự dọn phòng? Dọn phòng gì?"

"Phòng khách nhà anh chưa dọn, cậu muốn ngủ thì không phải tự mình dọn sao?"

"Em mệt rồi, anh dọn giúp em đi."

"Anh giúp cậu dọn cũng không phải không thể, trước tiên gọi một tiếng "anh rể" nghe xem nào."

Thẩm Vi Thanh "Chậc" một tiếng, đứng dậy, "Vậy em thà tự mình dọn còn hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!