Tề Minh đỡ người ngồi xuống sô pha, sau đó đi rót một ly nước ấm. "Ngụy tổng, anh uống chút nước trước đi."
Ngụy Kính Nhất đưa tay xoa xoa thái dương, nhận lấy ly nước Tề Minh đưa qua, uống mấy ngụm. Vị chua xót còn sót lại trong khoang miệng lúc này mới nhạt đi một chút. Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua Tề Minh, hỏi: "Ngày mai còn có sắp xếp gì không?"
Tề Minh nghĩ nghĩ, nói: "Sáng mai tìm hiểu tiến độ khai thác hạng mục, buổi chiều khảo sát thực địa, buổi tối tiệc rượu do bên mời thầu tổ chức cũng phải tham dự."
Ngụy Kính Nhất nhắm mắt lại, "Ừm, biết rồi, cứ vậy trước đi. Thời gian cũng không còn sớm, cậu về nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng, vậy Ngụy tổng cũng nghỉ ngơi sớm, sáng mai tôi qua gọi anh." Ngụy Kính Nhất gật gật đầu.
Sau khi Tề Minh rời đi, Ngụy Kính Nhất nằm trên sô pha một lúc, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra xem qua. Bây giờ đã gần 12 giờ đêm. Mấy ngày đến Á Long Loan này, về cơ bản mỗi tối trước 10 giờ anh luôn gọi cho Yểu Yểu khoảng nửa tiếng. Anh biết lúc cô không quay phim thì giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi tương đối quy luật, giờ này chưa thấy anh gọi điện, chắc là đã ngủ rồi. Anh nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được gửi cho cô một tin WeChat:
Ngủ ngon ❤
Đợi khoảng một phút, không có hồi âm, chắc là ngủ rồi. Anh mím môi, đặt điện thoại lên bàn trà, chuẩn bị đi tắm rửa. Vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên điện thoại "Ong ——" lên một tiếng nhỏ. Anh cúi mắt nhìn qua, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Lúc này Thẩm Tinh Yểu đang ôm gối ngồi trên giường. Điện thoại rung lên, là Ngụy Kính Nhất gọi tới. Cô lập tức nhấn nút nghe, giọng nói hơi không rõ ràng của Ngụy Kính Nhất truyền đến, "Vẫn chưa ngủ sao? Anh còn tưởng em ngủ rồi chứ."
Thẩm Tinh Yểu: "Chưa ạ, hôm nay ngủ hơi muộn."
Ngụy Kính Nhất rõ ràng nghe ra ý buồn ngủ trong giọng cô. Cô muộn thế này chưa ngủ, là đang đợi điện thoại của anh sao? Khoảnh khắc ý niệm này lóe lên trong đầu, đáy lòng anh trong nháy mắt trở nên m. ềm m. ại lạ thường, sự mệt mỏi do xã giao trước đó dường như đều tan biến.
"Yểu Yểu, anh nhớ em."
Thẩm Tinh Yểu hơi giật mình, giọng nói phảng phất như mang theo dòng điện xuyên qua người cô.
Ngụy Kính Nhất tiếp tục hỏi: "Còn em? Em có nhớ anh không?" Chiếc gối ôm trong lòng bị cô véo đến hơi biến dạng, "Em nhớ…"
Ngụy Kính Nhất nín thở từ lúc cô mở miệng, sau đó nhận được câu nói tiếp theo của cô.
"…cơm anh nấu."
Ngụy Kính Nhất khẽ cười thành tiếng.
Bị anh ngắt lời như vậy, Thẩm Tinh Yểu lúc này mới nhớ ra để hỏi, "Có phải anh uống rượu không?"
"Ừm, uống một chút."
"Giọng của anh không giống chỉ uống một chút đâu."
Mặc dù giọng cô lộ ra vẻ nghi ngờ, cũng làm Ngụy Kính Nhất trong lòng vui mừng. Cô có thể nói chuyện với anh như vậy, có phải là, cô lại bắt đầu tiến thêm một bước về phía anh? Ngụy Kính Nhất trong đáy lòng vẫn hy vọng cô có thể quản anh. Được người mình thích quản lý, sẽ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
"Vậy mai anh uống ít một chút." "Mai anh còn có xã giao à?" "Ừm, còn một buổi nữa."
Thẩm Tinh Yểu mím chặt môi. Cô biết rõ trong vòng tròn thương nghiệp của họ thì việc uống rượu xã giao là không thể tránh khỏi. Kỳ thực không chỉ vòng tròn của họ, vòng tròn của cô cũng vậy. Rất nhiều công việc luôn được bàn bạc trên bàn tiệc. Mà lý do cô có thể nhẹ nhàng hơn người khác, là vì có người gánh vác thay cô.
"Vậy anh phải chú ý một chút, đừng uống nhiều quá."
"Được, anh chắc chắn sẽ chú ý." Giọng Ngụy Kính Nhất dịu xuống, "Yểu Yểu, em có thể quan tâm anh, anh rất vui."
"… Anh vui là được rồi."
"Nếu em có thể nói thêm một câu em nhớ anh, anh sẽ càng vui hơn nữa."
Thẩm Tinh Yểu biết ngay mà, không được đằng chân lân đằng đầu thì không phải Ngụy Kính Nhất. "Anh bớt được đằng chân lân đằng đầu đi! Anh quên rồi à, anh còn đang trong kỳ thực tập đấy! Không nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây, buồn ngủ chết đi được."
"Được, ngủ đi, ngủ ngon." "Ngủ ngon."
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!