Ngày Tô Vi Sơ từ Nhật Bản trở về, Thẩm Tinh Yểu ra sân bay đón. Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng tinh tươm, quần tây đen, gương mặt ôn hòa và thanh nhã kia không phải anh trai cô thì còn có thể là ai?
"Anh!!" Thẩm Tinh Yểu gọi một tiếng rồi nhanh như chớp chạy về phía anh, nhảy bổ vào lòng Tô Vi Sơ, hai tay ôm chặt cổ anh, treo trên người anh như một con gấu koala, "Anh, anh có nhớ em không?"
Tô Vi Sơ bất đắc dĩ đưa tay điểm nhẹ vào trán cô, "Còn không xuống? Lớn từng này rồi sao vẫn như con nít thế?" Tuy nói vậy, nhưng anh vẫn ôm chặt người trong lòng, sợ làm cô ngã.
Thẩm Tinh Yểu mặc kệ, "Anh còn chưa nói có nhớ em không mà?" Tô Vi Sơ hỏi lại cô: "Em nói xem?"
"Vậy chắc chắn là có nhớ rồi."
Tô Vi Sơ cười lắc đầu, "Xuống đi, đi đường cho đàng hoàng."
Thẩm Tinh Yểu "vâng" một tiếng, lúc này mới ngoan ngoãn xuống đất đứng thẳng, nghiêng đầu chào Tiếu Úy đang đứng phía sau họ, "Chào anh, thư ký Tiếu."
Tiếu Úy cười rạng rỡ: "Chào cô Yểu Yểu."
Sau khi Tô Vi Sơ trở về, Thẩm Tinh Yểu cũng chuẩn bị dọn ra khỏi nhà họ Ngụy. Lúc đi, Chu Chỉ Hề quyến luyến vô cùng, chỉ hận không thể giữ cô lại nhà mình. Cuối cùng vẫn là Thẩm Tinh Yểu hứa chắc chắn sẽ thường xuyên qua thăm bà, bà lúc này mới chịu thả người.
Thẩm Tinh Yểu cùng Tô Vi Sơ về nhà, những người giúp việc nghỉ phép trong nhà cũng đã kết thúc kỳ nghỉ, trở lại tiếp tục công việc.
Màn đêm nặng trĩu, bên ngoài nổi gió, tiếng gió khá lớn, cách lớp cửa sổ đóng chặt và rèm cửa dày cộm vẫn có thể nghe thấy. Trên bàn làm việc sáng lên một ngọn đèn bàn nhỏ màu ấm áp. Phía sau bàn có một người
đang ngồi, tay cầm bút chì nguệch ngoạc gì đó trên bản vẽ. Nhưng chỉ vài giây sau, bút chì bị đặt xuống, bản vẽ bị vò thành cục, tiện tay ném xuống tấm thảm đắt tiền. Xung quanh rơi vãi không ít những cục giấy bị vứt bỏ, có thể thấy được sự bực bội của chủ nhân lúc này.
Thẩm Tinh Yểu khẽ day thái dương đang nhức mỏi, dựa lưng vào ghế làm việc. Vừa nhắm mắt chưa được hai giây, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, cùng với giọng nói của Tô Vi Sơ: "Yểu Yểu, anh vào được không?"
Thẩm Tinh Yểu theo bản năng ngồi thẳng người dậy, đứng lên khỏi ghế, duỗi chân đá loạn xạ mấy cục giấy trên thảm vào gầm bàn làm việc, lúc này mới nói: "Được… ạ."
Được phép rồi, Tô Vi Sơ mới đẩy cửa bước vào. Thẩm Tinh Yểu nhìn thấy trên tay anh bưng một ly sữa nóng, hỏi: "Cho em ạ?"
Tô Vi Sơ "Ừm" một tiếng, đưa ly sữa nóng cho cô, "Uống khi còn nóng đi."
Thẩm Tinh Yểu nhận lấy, "Cảm ơn anh."
"Nghe dì Trần nói, dạo này tối nào em cũng thức khuya à?"
Vẻ mặt Thẩm Tinh Yểu thoáng cứng lại, cười ngượng ngùng với anh.
"Biết em thích thiết kế, nhưng cũng phải chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới được."
"Em biết rồi, lát nữa em đi nghỉ ngay." Nói xong, cô tăng tốc độ uống sữa, sữa trong ly giảm đi với tốc độ mắt thường có thể thấy. Uống xong liền đưa ly cho anh, "Xem này, uống xong rồi." Nói xong, còn không cẩn thận ợ một tiếng sữa.
Tô Vi Sơ không khỏi bật cười, "Nghỉ ngơi cho tốt nhé." Thẩm Tinh Yểu ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Vi Sơ cầm chiếc ly cô vừa uống xong xoay người đi ra ngoài, ánh mắt lơ đãng liếc đến gầm bàn, thấy những cục giấy bị vò nát. Đồng thời anh cũng chú ý tới trên bản vẽ trống trơn trên bàn làm việc của cô có vài vết hằn mờ mờ, vừa nhìn đã biết là do vẽ trang trước quá dùng sức mà để lại.
"Anh, sao vậy ạ?" Thẩm Tinh Yểu nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt Tô Vi Sơ khẽ lóe lên, "Không có gì." Anh đưa tay khẽ xoa đỉnh đầu cô, lại nhấn mạnh thêm: "Nghỉ sớm một chút."
"… Vâng."
Sau khi Tô Vi Sơ rời đi, Thẩm Tinh Yểu cất bản vẽ đi. Bây giờ cô chẳng vẽ được gì cả.
Mấy ngày nay Thẩm Tinh Yểu không động đến bút vẽ nữa, cả ngày ru rú trong phòng mình không phải ăn rồi ngủ thì cũng là xem video lướt Weibo.
"Hôm nay cô chủ có ra ngoài không?" Tô Vi Sơ hỏi người giúp việc. Người giúp việc lắc đầu: "Không có ạ."
"Vậy có xuống lầu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!