Chương 37: (Vô Đề)

Phân cảnh của Thẩm Tinh Yểu đã gần đến ngày đóng máy. Hôm nay là cảnh quay cuối cùng để đóng máy của cô. Nói đến thì trong khoảng thời gian này, thời tiết Hoành đ**m vẫn còn rất nóng bức, chỉ có hai ngày nay là đột nhiên đổ mưa nhỏ. Mà cơn mưa cho cảnh quay này rõ ràng không đủ lớn, bởi vậy lúc quay phim, mưa tự nhiên và mưa nhân tạo cùng được sử dụng.

Lưu Dữu nhìn Thẩm Tinh Yểu bị mưa xối đến run cầm cập, không khỏi siết chặt chiếc khăn lông trên tay. Sau khi đạo diễn hô "Cắt!", cô ấy lao nhanh ra, dùng khăn lông choàng kín lấy Thẩm Tinh Yểu, vừa lau vội nước mưa trên mặt cô vừa hỏi: "Lạnh không?"

Thẩm Tinh Yểu cười lắc đầu, "Thật ra cũng ổn, em không lạnh lắm."

Đường Hân cũng đưa tới ly trà gừng nóng hổi đã chuẩn bị sẵn, lúc chạm vào tay cô không khỏi nói: "Tay lạnh ngắt thế này mà bảo không lạnh à?"

Xem lại cảnh vừa quay xong, Tưởng Kha nhìn về phía bên này, thấy sắc mặt Thẩm Tinh Yểu trắng bệch vì lạnh, ông nói: "Tiểu Yểu, cháu về phòng thay đồ trước đi, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."

Thẩm Tinh Yểu: "Cảnh này qua chưa ạ?"

Tưởng Kha giơ ngón tay cái tán thưởng với cô, gật đầu.

Lúc này Thẩm Tinh Yểu mới yên tâm cùng Lưu Dữu và mọi người về phòng nghỉ thay đồ. Cởi bộ đồ diễn lạnh như băng ra, thay quần áo của cô vào, người lúc này mới dần ấm lên. Lưu Dữu nói với Đường Hân: "Hân Hân, lấy vỉ thuốc cảm lại đây."

Đường Hân lục lọi trong túi, "Gói thuốc để… trên xe RV rồi." "Không sao đâu, em về rồi uống cũng được." Thẩm Tinh Yểu nói.

Đường Hân lập tức nói: "Không được, thuốc cảm phải uống sớm mới nhanh khỏi, chị đi lấy ngay đây…"

Lưu Dữu nói: "Anh Lý không ở xe RV sao? Gọi điện thoại bảo anh ấy mang qua đây một chút."

Đường Hân vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ, "Ừ nhỉ." Nói rồi, lập tức móc điện thoại ra gọi cho anh Lý, nói đơn giản vài câu, cúp máy rồi bảo: "Anh Lý sắp qua ngay đây."

Anh Lý tìm thấy gói thuốc nhỏ bị rơi trên ghế ở chỗ Đường Hân nói. Anh ấy nhét gói thuốc vào lòng, xuống xe khóa cửa cẩn thận rồi chuẩn bị đi đưa thuốc. Còn chưa đi được hai bước, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, "Anh Lý?"

Anh Lý theo bản năng quay người nhìn lại, là trợ lý Tề đang đứng cách đó không xa.

Đường Hân nghe thấy tiếng gõ cửa nên ra mở. Nhìn thấy anh Lý đứng ngoài cửa, cô hỏi: "Anh đến rồi à, lấy được gói thuốc chưa?"

Anh Lý gật đầu với cô, "Lấy được rồi."

Đường Hân để anh Lý vào, đang chuẩn bị đóng cửa thì lúc này mới nhận ra phía sau anh Lý còn có người đi theo.

Bên trong, Thẩm Tinh Yểu và Lưu Dữu cũng không chú ý đến sự khác thường ở cửa, bởi vì Lưu Dữu đang sấy tóc cho cô, tiếng máy sấy tóc vù vù đã che lấp đi những tiếng động nhỏ. Đồng thời Thẩm Tinh Yểu cũng đang chuyên chú cúi đầu nhìn WeChat, Ngụy Kính Nhất đến giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô…

Hai viên thuốc cảm và một ly nước ấm được đưa đến trước mặt Thẩm Tinh Yểu. Thẩm Tinh Yểu đặt điện thoại lên bàn trang điểm, đưa tay nhận thuốc và ly nước. Nhưng lúc nhận lấy, cô mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng. Đôi tay vừa rồi trông sao lại quen mắt thế, hơi giống tay của Ngụy Kính Nhất… Giây tiếp theo, cô ngay lập tức ngẩng đầu, tầm mắt dịch chuyển lên trên. Lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh cô đang mặc một bộ vest đen sọc dọc, không phải Ngụy Kính Nhất thì còn có thể là ai?

Đôi mắt Thẩm Tinh Yểu đột nhiên mở lớn, "Anh… sao anh lại ở đây?"

Ngụy Kính Nhất nhận lấy máy sấy tóc từ tay Lưu Dữu, "Uống thuốc trước đi."

Thẩm Tinh Yểu dựa lưng lại vào ghế nghỉ, sau đó uống viên thuốc cảm trong tay với nước ấm. Cô nhìn người đàn ông đang sấy tóc cho mình qua gương trang điểm, đôi mày đẹp hơi nhíu lại, môi mím chặt. Ngụy Kính Nhất nhận ra ánh mắt cô, đồng thời cũng nhìn vào gương trang điểm. Ánh mắt hai người giao nhau. Thẩm Tinh Yểu cảm giác anh dường như đang tức giận, nhưng không đợi cô mở miệng, Ngụy Kính Nhất đã hỏi: "Đau đầu không?"

Thẩm Tinh Yểu hơi mơ hồ lắc đầu, "Không đau ạ." "Vậy cổ họng thì sao?"

"Cũng không đau."

Vài giây sau Thẩm Tinh Yểu mới phản ứng lại, "Anh lo em sẽ bị ốm sao?"

Ngụy Kính Nhất tắt máy sấy tóc trên tay, "Có thể không lo lắng sao?"

Thẩm Tinh Yểu cười cười, "Chỉ là dầm mưa một lúc thôi mà, không có gì to tát, hơn nữa em còn quay một lần là xong, không NG."

Ngụy Kính Nhất: "Nghe giọng em có vẻ tự hào lắm nhỉ." "Một lần là xong không đáng tự hào sao?"

Lúc này Thẩm Tinh Yểu đang nghiêng đầu nhìn Ngụy Kính Nhất phía sau. Đuôi mắt phượng xinh đẹp có lẽ vì dầm mưa lúc trước mà còn vương chút sắc hồng nhàn nhạt, sống mũi cao thẳng, đôi môi sau khi hồi phục đã hồng nhuận trở lại. Vì đang nói chuyện, thỉnh thoảng cô để lộ hàm răng trắng tinh, nhỏ nhắn bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!