Thẩm Tinh Yểu chỉ muốn chửi thề, thậm chí còn muốn lao vào đánh người, làm cái quái gì vậy chứ! Cứ thế này thì đè cô để làm gì! Nhưng lúc này cô cũng lười tranh cãi với anh, bởi vì giờ phút này, cô thật sự hơi rén, thế nên cô nhắm chặt mắt lại, một câu cũng không muốn nói với anh. Cô ôm tâm lý cố gắng chịu đựng, dù sao anh còn đang sốt, chắc chắn sẽ ngủ nhanh hơn cô, đợi anh ngủ rồi, cô chuồn đi!
Thẩm Tinh Yểu cứ thế chịu đựng đến mức mí mắt cũng bắt đầu díp lại, tiếng hít thở trên đỉnh đầu cũng dần đều đặn, thông suốt, mà chỗ kia cũng không biết đã yên tĩnh lại từ lúc nào. Thế là lúc này cô mới dè dặt lên tiếng gọi: "Ngụy Kính Nhất, anh ngủ rồi à?"
Ngụy Kính Nhất không đáp lại, Thẩm Tinh Yểu trong lòng mừng thầm, lập tức đưa tay định nhấc cánh tay anh ra. Nhưng cô phát hiện, mình căn bản không nhấc lên nổi, anh ôm chặt quá. Khó khăn lắm mới khiến người ta ngủ được rồi, vậy mà cô lại không có cách nào thoát khỏi anh. Khi cô hơi dùng sức một chút, Ngụy Kính Nhất bỗng phát ra một tiếng rên không thoải mái, cô lập tức không dám động đậy nữa.
Thẩm Tinh Yểu coi như đã hiểu, hôm nay cô chạy trời không khỏi nắng rồi. Cô ngáp không biết bao nhiêu cái trong lòng ngực anh, cuối cùng cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Mà điều cô không biết là, sau khi cô ngủ thiếp đi, người đàn ông vẫn luôn duy trì hơi thở đều đặn kia lại chậm rãi mở mắt. Đôi mắt vẫn còn vương tơ máu do sốt cao, nhưng lại đen láy và sáng ngời. Bên ngoài mưa vẫn rơi, nương theo ánh trăng nhàn nhạt len lỏi qua khe cửa sổ chưa kéo kín mít, anh dịu dàng nhìn người đang say ngủ trong lòng. Cô chiếm hơn phân nửa cái gối, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn lún sâu vào trong, cánh tay thon dài trắng nõn vắt ngang ra ngoài chăn, ngủ say sưa.
Lúc ngủ trông cô ngoan ngoãn hơn ngày thường nhiều, gương mặt yên tĩnh lạ thường. Ánh mắt anh dần dần di chuyển xuống dưới, dừng lại trên đôi môi hé mở của cô. Nhìn đôi môi ấy, anh bất giác từ từ đưa tay lên, áp ngón tay cái lên môi cô, cảm nhận sự m. ềm m. ại và tinh tế của cô. Chỉ có nếm qua rồi mới biết đôi môi lanh lợi này rốt cuộc ngọt ngào đến nhường nào.
Trong mơ, Thẩm Tinh Yểu dường như có cảm ứng, cô nhíu mày, r. ên r. ỉ vài tiếng, gạt ngón tay đang ấn trên môi mình ra, rồi từ từ dựa sát vào vai anh hơn. Cùng lúc đó, cánh tay thon thả vốn đặt một bên cũng vòng qua ôm lấy eo anh, má bất ngờ áp lên chiếc cổ trần của anh, phát ra một tiếng thở than thoải mái, rồi lại ngủ say sưa.
Mà Ngụy Kính Nhất, sau khi Thẩm Tinh Yểu không chút phòng bị dựa vào mình, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Anh vòng tay ôm chặt lấy vòng eo thon gọn của cô, khiến cô càng áp sát vào l. ồng ng. ực mình hơn. Tự dưng lao vào lòng, nào có lý do từ chối chứ?
…
Thẩm Tinh Yểu ngủ một mạch đến khi tự tỉnh giấc. Vài giây sau, cô mới từ từ mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa nhỏ vẫn đang tí tách rơi. Chợt nhận ra, có gì đó không đúng lắm! Cô đột ngột bật dậy, nhìn quanh khắp phòng. Tuy kết cấu giống hệt nhau, nhưng tông màu lạnh đen trắng xám này căn bản không phải phong cách của cô, đây không phải phòng cô!
Ký ức đêm qua điên cuồng ùa vào tâm trí cô: Ngụy Kính Nhất bị sốt, cô đút thuốc cho anh, nấu cháo, sau đó… bị anh mạnh mẽ giữ lại trên giường ngủ cùng?? Mà lúc này trên giường đã không còn bóng dáng Ngụy Kính Nhất, bên cạnh sớm đã không còn hơi ấm, cũng không biết anh dậy từ lúc nào.
Thẩm Tinh Yểu đột nhiên vội vã vén chăn xuống giường, "Ngụy Kính Nhất!!!"
Ngụy Kính Nhất đang ở trong bếp hiển nhiên nghe thấy tiếng gầm giận dữ của người bên trong, sau đó cửa phòng ngủ bị "cạch" một tiếng mở ra.
Thẩm Tinh Yểu xông ra ngoài, vừa định mắng người thì nhìn thấy Ngụy Kính Nhất trong bếp quay người lại. Anh mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, quần thể thao màu xám khói, eo thon đeo tạp dề sẫm màu. Hẳn là nghe thấy tiếng cô, anh theo bản năng quay người nhìn về phía cô.
Ánh nắng dịu dàng chiếu vào người anh, gương mặt dịu dàng lạ thường, ngay cả sợi tóc cũng như đang phát sáng.
Lời muốn mắng người không hiểu sao lại nghẹn lại trong cổ họng, cô đứng ngơ ngác không phản ứng kịp.
Ngụy Kính Nhất đặt chiếc muỗng trong tay xuống, đi về phía cô.
Anh vừa động, Thẩm Tinh Yểu phản ứng lại, theo bản năng lùi về sau một bước, "Anh đừng qua đây!"
Ngụy Kính Nhất quả nhiên dừng lại tại chỗ, "Đi rửa mặt đi, xong rồi ra ăn sáng."
"Em không…" Thẩm Tinh Yểu vừa định nói tôi không ăn, nhưng đột nhiên nghĩ đến bữa cơm lần trước anh nấu, mà từng đợt hương thơm hấp dẫn từ bếp tỏa ra, len lỏi vào mũi cô. Cô không hiểu sao lại nuốt những lời đó xuống. Hôm qua cô vừa đút thuốc vừa nấu cháo cho anh, cuối cùng còn bị anh ôm như gối ôm cả đêm, ăn một bữa cơm của anh thì đã sao?! Nghĩ đến đây, cô hừ một tiếng, quay đầu vào phòng.
"Trong tủ âm tường có đồ dùng vệ sinh mới." Ngụy Kính Nhất nói với theo sau lưng cô.
Đáp lại anh là tiếng đóng cửa "rầm" một tiếng.
Khóe miệng Ngụy Kính Nhất vui vẻ nhếch lên, anh quay lại tiếp tục múc lớp dầu mỡ trên nồi canh gà ra, một tia nhìn thoáng qua lại dừng trên món cháo rau xanh nấm hương đã được anh hâm lại.
Thẩm Tinh Yểu rửa mặt xong đi thẳng đến phòng ăn. Ngụy Kính Nhất đã bưng đồ ăn lên bàn. Canh gà hầm đủ giờ có màu vàng óng, bốc khói nghi ngút tỏa ra mùi hương hấp dẫn, bụng cô không tự chủ được vang lên tiếng ọt ọt.
Ngụy Kính Nhất cười cười, đưa bát canh gà đã múc sẵn cho cô.
Thẩm Tinh Yểu thật sự đói bụng, cô ngồi xuống, bưng bát lên không nói tiếng nào bắt đầu húp canh. Nước canh đậm đà thơm ngon, thịt gà hầm mềm nhừ, chạm nhẹ là tách khỏi xương, tan ngay trong miệng. Tay nghề của Ngụy Kính Nhất thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, cô cảm thấy tay nghề của anh có lẽ còn tốt hơn cả anh trai cô.
Giây tiếp theo, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "A" một tiếng kêu lên, "Chết rồi chết rồi, sáng nay em có chuyến bay lúc 10 giờ, bây giờ mấy giờ rồi!" Nói rồi, cô vươn tay lấy chiếc điện thoại Ngụy Kính Nhất đặt trên bàn ăn, bấm sáng màn hình.
Buổi sáng, 11 giờ. Đã qua giờ làm thủ tục bay về Chiết Giang của cô một tiếng đồng hồ.
"Đều tại anh, em lỡ chuyến bay rồi." Nói rồi, cô vội vàng đứng dậy, nhớ ra điện thoại của cô để quên trong phòng ngủ của anh, cũng không biết Lưu Dữu và mọi người có gọi cho mình không.
"Yểu Yểu, anh xin nghỉ phép cho em rồi." Ngụy Kính Nhất nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!