Đúng như lời anh Lý nói, phúc lợi tốt của đoàn phim không phải vì Ngụy Kính Nhất ở đó, mà là vì Thẩm Tinh Yểu ở đó. Mặc dù Ngụy tổng đã về Bắc Kinh, nhưng đồ ăn của họ vẫn được duy trì như cũ. Giá như bộ phim nào cũng có thể dựa vào một kim chủ ba ba như vậy thì tốt biết mấy!
Mấy ngày nay, ngày nào Thẩm Tinh Yểu cũng nhận được tin nhắn WeChat của Ngụy Kính Nhất. Thực ra muốn nói có chuyện gì nghiêm túc cụ thể thì cũng không có, chỉ là những câu chuyện phiếm đông tây đủ cả. Vì ban ngày cô phải quay phim nên không thể trả lời tin nhắn của anh kịp thời, thậm chí có tin nhắn phải đợi mấy tiếng đồng hồ sau mới có thể trả lời. Nhưng Ngụy Kính Nhất dường như không hề để tâm, chỉ cần cô trả lời tin nhắn, anh gần như đều trả lời ngay lập tức.
Vì vậy, Thẩm Tinh Yểu thậm chí còn nghi ngờ, có phải anh 24/7 đều kè kè điện thoại bên mình không.
Buổi tối tan làm đã hơn 10 giờ, lúc trở về khách sạn ra khỏi thang máy đi về phòng, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay bỗng rung lên. Là Ngụy Kính Nhất gọi tới.
Kim chủ ba ba đúng là lợi hại, một câu nói là có thể lấy được lịch trình quay phim của đoàn họ. Mỗi ngày cô quay phim khi nào, tan làm lúc nào anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, điện thoại cũng có thể canh đúng giờ
mà gọi tới. Nhìn tên người gọi đang rung liên hồi, cô đưa tay trượt qua nút nghe.
"Alô?"
"Tan làm rồi à?" Giọng Ngụy Kính Nhất truyền tới.
Thẩm Tinh Yểu chặn họng anh một tiếng: "Không phải anh có lịch trình của em sao, em tan làm hay chưa chẳng lẽ anh không rõ?"
Ngụy Kính Nhất cười một tiếng, đương nhiên biết cô đang trêu anh. Ngay lúc anh vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam từ đầu dây bên kia điện thoại truyền tới.
"Tinh Yểu."
Là giọng của Lục Chỉ.
Thẩm Tinh Yểu xoay người nhìn qua, thấy Lục Chỉ đang đứng cách cô không xa. Xem ra thời gian tan làm của hai người họ chắc cũng xấp xỉ nhau, về khách sạn trước sau không lâu.
Lục Chỉ vẫy tay với cô, nói: "Anh Trần bảo muốn đi ăn khuya, đi ăn Haidilao, có đi không?"
Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nuốt nước bọt. Ăn Haidilao ư? Đầu dây bên kia Ngụy Kính Nhất không nói gì, nhưng cô mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở của anh nặng hơn một chút, biết anh chắc hẳn đã nghe thấy lời Lục Chỉ nói. Cô không tiếng động mà nhếch môi, nói với Lục Chỉ: "Mọi người đi đi, tôi không đi đâu."
Sau khi cô nói xong, cô cảm giác được Ngụy Kính Nhất dường như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô vẫy tay với Lục Chỉ: "Mọi người ăn vui vẻ nhé, tôi về trước đây." Sau đó tiếp tục đi về phòng, quẹt thẻ đi vào, rồi nghe thấy giọng Ngụy Kính Nhất từ trong điện thoại truyền tới: "Nếu em muốn đi thì cũng có thể đi."
"Không muốn lắm, nóng quá, không có khẩu vị." Chốt cửa lại, "Đúng rồi, mặt anh… thế nào rồi?"
"Khá hơn nhiều rồi."
"Vậy thì tốt." Cô thay dép lê đi vào trong, "Thôi, không nói nữa, em hơi mệt, muốn đi tắm rửa ngủ đây."
Ngụy Kính Nhất nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của cô, nên nói: "Được, nghỉ ngơi cho tốt."
Thẩm Tinh Yểu ừ một tiếng, đưa điện thoại ra xa tai, cúp máy.
Bị Thẩm Tinh Yểu cúp máy như vậy, Ngụy Kính Nhất cầm điện thoại một lúc lâu, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa của Tề Minh vang lên, anh mới phản ứng lại.
"Vào đi."
Tề Minh bưng ly cà phê vào: "Ngụy tổng, cà phê của anh." "Để bên này đi."
"Vâng." Tề Minh đặt xuống theo lời.
Ngay lúc Tề Minh chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, Ngụy Kính Nhất gọi anh ta lại: "Tề Minh, xem giúp tôi lịch trình công việc tuần tới."
Tề Minh suy nghĩ trong đầu một lát, sau đó thuật lại đầy đủ lịch trình công việc tuần tới của Ngụy Kính Nhất.
"Chiều thứ năm ở Hàng Châu có lễ cắt băng khánh thành?"
"Vâng, 4 giờ chiều thứ năm, lễ cắt băng khánh thành khoảng trước 5 giờ là kết thúc. Ăn tối xong với người phụ trách bên đó chúng ta có đủ thời gian cho chuyến bay 10 giờ tối đi Nhật Bản. Đến Nhật Bản có thể nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm hôm sau 7 giờ đã hẹn với ông Tanaka cùng dùng điểm tâm sáng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!