Lúc Thẩm Tinh Yểu tỉnh lại, sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn âm u, cơn mưa bên ngoài không biết đã tạnh từ lúc nào. Cô vốn tưởng còn sớm, liếc nhìn điện thoại mới phát hiện bên ngoài chỉ là trông có vẻ u ám, thực tế đã hơn 10 giờ sáng. Cô bật người ngồi dậy khỏi giường, vừa vào phòng tắm rửa mặt vừa thầm mắng Ngụy Kính Nhất.
Sở dĩ mắng Ngụy Kính Nhất cũng không phải không có lý do. Nếu không phải đêm qua anh uống chung chai nước khoáng của cô, cô có đến mức về phòng rồi mà cứ trằn trọc như lật bánh rán, mất ngủ không yên không? Mãi đến lúc trời gần sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc cô rửa mặt xong xuống lầu, Chu Chỉ Hề đang tỉa cây cảnh. "Dì Hề." Thẩm Tinh Yểu chào hỏi.
Chu Chỉ Hề nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy cô liền lập tức buông kéo tỉa cây trên tay xuống, đón lại: "Yểu Yểu, con dậy rồi à."
"Hình như con dậy hơi muộn." Thẩm Tinh Yểu ngượng ngùng sờ gáy.
"Không muộn không muộn, tuổi con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ngủ nhiều mới tốt."
Thẩm Tinh Yểu: "…" Tháng 12 năm nay cô mới chính thức tròn hai mươi tuổi đó.
"Chị Tống, mang bữa sáng đã hâm nóng cho Yểu Yểu lên đây." Dì Tống đáp lời: "Vâng, có ngay đây."
Thẩm Tinh Yểu uống món cháo trứng bắc thảo thịt băm dì Tống nấu từ sáng sớm, nghĩ ngợi, chữ "Ngụy" vừa đến bên miệng, phút cuối thốt ra lại là: "… Anh Kính Nhất đi làm rồi ạ?" Trước kia gọi thuận miệng vô cùng, nhưng bây giờ gọi lại thấy ngượng ngùng hết sức.
Tuy nhiên, người cảm thấy ngượng ngùng chỉ có Thẩm Tinh Yểu, Chu Chỉ Hề nghe lại thấy rất thuận tai.
"Đúng vậy, sáng sớm đã đi rồi, nó bận lắm." Chu Chỉ Hề gắp lòng đỏ trứng muối vừa lấy ra đặt vào chiếc đĩa nhỏ bên cạnh Thẩm Tinh Yểu, "Đây là trứng muối dì Tống mang từ quê lên đấy, thơm lắm, cũng không mặn, ăn với cháo là ngon nhất."
Thẩm Tinh Yểu: "Con cảm ơn dì Hề."
Chu Chỉ Hề trong lòng vui mừng khôn xiết. Nói đi cũng phải nói lại, bà thật sự ghen tị chết đi được với Tô Tinh Dã (mẹ Thẩm Tinh Yểu), ba đứa con đứa nào cũng xuất sắc, bất kể là nhan sắc hay bất kỳ phương diện nào khác.
Sáng nay Thẩm Tự Quang đã cho người mang vali của Thẩm Tinh Yểu qua.
Thẩm Tinh Yểu vốn định về nhà, nhưng bị Chu Chỉ Hề khuyên ở lại. Bởi vì nhà cô bây giờ không có một ai, người giúp việc trong nhà cũng vì thế mà nghỉ phép hết, chẳng thà cứ tạm thời ở lại chỗ bà. Thế là Thẩm Tinh Yểu bị thuyết phục.
Ăn cơm xong, Thẩm Tinh Yểu nhận được điện thoại của ba mẹ Thẩm. Họ vừa biết tin Yểu Yểu về nước từ chỗ con trai cả. Vốn dĩ họ còn định chặng thứ hai sẽ đến Paris thăm con gái, ai ngờ người chưa kịp qua thì con gái đã về nước. Hai vợ chồng biết trong nhà không có ai, lo lắng con gái không ai chăm sóc, đang định kết thúc chuyến du lịch sớm để trở về.
Thẩm Tinh Yểu nghe giọng nói dịu dàng của ba mẹ đầu dây bên kia, nhớ họ vô cùng. Nhưng khi biết họ định về nước, cô lập tức ngăn lại: "Ba mẹ, đừng vì con mà làm gián đoạn kế hoạch du lịch của ba mẹ nhé, con đang ở nhà dì Hề. Ba mẹ cứ yên tâm đi chơi đi ạ, ở bên ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe ạ."
Thẩm Tinh Yểu đã từng chứng kiến tình yêu đẹp nhất, chính là tình yêu của ba mẹ cô. Cô chưa bao giờ biết, thì ra trên thế giới này thật sự có thể tồn tại một tình yêu như vậy, vĩnh viễn giữ được sự dịu dàng và nồng cháy, tình yêu đủ đầy không hề suy giảm, vẫn như thuở ban đầu.
"Yêu ba mẹ, moa moa." Trước khi cúp máy, cô gửi một nụ hôn gió.
Buổi chiều cô còn nhận được tin nhắn WeChat của Thanh Thanh, nhưng chưa nói được hai câu, em cô lại phải đi làm việc tiếp.
Buổi tối, là Chu Chỉ Hề tự mình nấu bữa tối. Tay nghề nấu nướng của Chu Chỉ Hề rất cừ, nhưng bình thường bà sẽ không dễ dàng vào bếp, trừ phi tâm trạng đặc biệt tốt hoặc bà có hứng.
Ngay lúc họ chuẩn bị ăn tối, ngoài cổng sân vang lên tiếng còi ô tô.
"Là ai vậy nhỉ?" Chu Chỉ Hề hỏi, "Là ông nhà sao?" Cũng không đúng, nếu ông về sớm chắc chắn sẽ báo cho bà biết.
Dì Tống trả lời: "Là xe của cậu chủ ạ."
Chu Chỉ Hề: "Sao nó lại về nữa rồi?" Thẩm Tinh Yểu: "…"
Ngụy Kính Nhất bước vào cửa, dì Tống lấy bát đũa cho anh. "Mẹ, hôm nay mẹ nấu cơm à?"
Chu Chỉ Hề "Ừm" một tiếng.
"Cậu chủ." Dì Tống đưa bát đũa sạch sẽ cho Ngụy Kính Nhất. "Cảm ơn."
Tầm mắt Ngụy Kính Nhất trước sau vẫn luôn dõi theo Thẩm Tinh Yểu đang múc cơm, anh tự giác giải thích: "… Sáng nay đi vội quá, để quên tài liệu ở nhà."
Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu liếc nhìn Ngụy Kính Nhất đang ngồi đối diện mình, ánh mắt gần như không kiểm soát được mà dừng lại trên đôi môi cong hoàn mỹ của anh, trong đầu tức khắc lại nghĩ đến chuyện đêm qua anh uống nước của cô. Ánh mắt di chuyển lên trên, lập tức bị cặp mắt sâu thẳm lạnh lùng kia bắt lấy, cô vội vàng dời mắt đi không chút suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!