Tay Thẩm Tinh Yểu cầm tăm bông, đầu tăm bông dính thuốc mỡ màu trắng ngà, chậm rãi bôi lên vết máu trên má phải của Ngụy Kính Nhất.
Ngụy Kính Nhất nhìn chăm chú dáng vẻ cẩn thận của cô, cười nói: "Không sao đâu, không đau."
Thẩm Tinh Yểu liếc anh một cái: "Vậy ý anh là, cái tát này vẫn còn nhẹ hả?"
Ngụy Kính Nhất lập tức mím chặt môi, không nói gì. "Vậy anh thấy cái tát này của em là nặng?"
Ngụy Kính Nhất chần chừ một lát, lắc đầu. "Vậy anh nói xem, cái tát này là nhẹ hay nặng?" Ngụy Kính Nhất: "???"
Thẩm Tinh Yểu: "Nếu anh còn nói năng kiểu đó, em vẫn sẽ đánh anh đấy."
"Nếu được em đồng ý thì có thể sao?" "Đồng ý rồi hẵng nói."
"Vậy bây giờ anh có thể chứ?"
Vì câu nói này của anh, tay Thẩm Tinh Yểu đang bôi thuốc cho anh nhất thời mất kiểm soát lực đạo, ngay sau đó khiến Ngụy Kính Nhất "Á" lên một tiếng đau đớn. Thẩm Tinh Yểu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng rút tăm bông khỏi má anh: "Biết đau rồi hả? Biết đau sao còn không bớt giở trò lưu manh đi?"
Ngụy Kính Nhất không nhịn được đưa tay ôm cô vào lòng: "Đối với bạn gái thì không tính là giở trò lưu manh."
Thẩm Tinh Yểu cạn lời: "Lúc anh giở trò lưu manh em còn chưa phải bạn gái anh. Sao trước đây không phát hiện anh còn có bộ mặt này nhỉ?"
Ngụy Kính Nhất nói: "Sau này em còn có thể phát hiện nhiều bộ mặt khác của anh nữa."
Thẩm Tinh Yểu cụp mắt xuống, tương lai của họ sẽ kéo dài bao lâu? Ngụy Kính Nhất buông cô ra: "Đúng rồi."
"Cái gì?"
"Lúc nãy hình như anh cắn phải lưỡi em rồi, còn đau không?"
Thẩm Tinh Yểu cử động lưỡi, vẫn còn cảm giác hơi đau, không khỏi nhíu mày.
Ngụy Kính Nhất nhìn thấy động tác nhíu mày của cô, biết là cô đau, theo bản năng đưa tay véo cằm cô: "Để anh xem nào."
Thẩm Tinh Yểu nghiêng mặt đi, tránh cằm khỏi tay anh: "Cho anh xem thế nào?"
"Thè lưỡi ra."
Thẩm Tinh Yểu: "???" Thè lưỡi ra? Cô là chó mặt xệ chắc? Thế là cô từ chối: "Không cần, hết đau rồi."
"Ngoan nào, để anh xem một chút." Thẩm Tinh Yểu mím chặt môi, lắc đầu.
Ngụy Kính Nhất biết tính cô rất bướng, lúc này cũng không dám tùy tiện ép buộc cô, nhẹ nhàng thở dài: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ cẩn thận một
chút, nhất định sẽ không cắn em bị thương."
Tim Thẩm Tinh Yểu run lên dữ dội, ánh mắt có chút mơ hồ: "Chuyện sau này để sau này hẵng nói."
"Yểu Yểu?" Ngụy Kính Nhất gọi cô một tiếng. Thẩm Tinh Yểu hoàn hồn: "Ừm?"
"Cảm ơn em."
"Cảm ơn em… cái gì?"
"Cảm ơn em đã bằng lòng cho anh thêm một cơ hội."
Thẩm Tinh Yểu im lặng vài giây: "Không có gì đáng cảm ơn, cứ coi như là em cũng cho chính mình một cơ hội." Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"
Ngụy Kính Nhất lấy điện thoại ra xem: "11 giờ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!