Trong xe RV đã bật điều hòa, vừa mở cửa ra, một luồng khí lạnh dễ chịu đã ập vào mặt. Thẩm Tinh Yểu tức khắc cảm thấy cơn bực bội đã tan đi bảy tám phần. Thấy thế, Lưu Dữu mới hỏi: "Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?"
Thẩm Tinh Yểu cắn ống hút: "Em lúc nào mà tâm trạng không tốt chứ?" Lưu Dữu cười cười, không nói gì.
Thẩm Tinh Yểu ho khan một tiếng, chuyển chủ đề: "Đúng rồi, chị Hân và anh Lý đâu rồi?"
"Đi lấy đồ bảo hộ rồi." "Ồ."
Lưu Dữu vừa định nói gì đó, điện thoại bỗng rung lên. Cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua, hàng mi rũ xuống che đi cảm xúc thật, sau đó ngẩng đầu nói với Thẩm Tinh Yểu: "Tiểu Yểu, lát nữa em tự xem kịch bản trước nhé, chị xuống xe một chuyến."
Thẩm Tinh Yểu gật đầu: "Được."
Sau khi Lưu Dữu xuống xe, Thẩm Tinh Yểu rút kịch bản bên cạnh ra, vừa uống Starbucks vừa xem kịch bản. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng cửa xe RV bị kéo ra, tưởng Lưu Dữu đã quay lại, đầu cũng không ngẩng lên, mở miệng nói: "Chị về rồi à?"
Đợi vài giây không thấy trả lời, đồng thời cũng nhận ra có gì đó không đúng, Lưu Dữu làm gì có khí chất mạnh mẽ như vậy? Thế là cô ngẩng đầu nhìn qua, lập tức thấy Ngụy Kính Nhất đang ngồi đối diện mình, đôi mắt nháy mắt trợn lớn: "Anh? Ai cho anh lên đây?" Nói rồi, cô vội vàng vén một góc rèm nhỏ nhìn ra ngoài dò xét, xác định bên ngoài không có ai lúc này mới hơi yên tâm một chút.
Ngụy Kính Nhất nhìn cô: "Sợ bị người ta nhìn thấy anh lên xe em đến thế à?"
Thẩm Tinh Yểu liếc anh một cái: "Anh là Ngụy tổng, là nhà đầu tư của dự án chúng tôi, có thể không sợ sao?"
Ngụy Kính Nhất biết cô đang châm chọc mình, cũng không để ý.
Thẩm Tinh Yểu đặt ly Starbucks trong tay xuống, tiếp tục hỏi: "Anh lên đây làm gì?"
Ánh mắt Ngụy Kính Nhất dừng trên ống hút Starbucks của cô, đầu ống hút tròn đã bị cô cắn bẹp dí. Thói quen thích cắn ống hút vẫn không thay đổi. Anh nói: "Tránh nóng."
Thẩm Tinh Yểu bị thái độ đương nhiên của anh làm cho tức cười: "Tránh nóng sao anh lại lên xe tôi? Anh tưởng chỗ tôi là bãi đỗ xe miễn phí chắc?"
"Ở đây anh chỉ quen mỗi em."
Thẩm Tinh Yểu tức đến trợn trắng mắt: "Anh là Kim chủ ba ba của chúng tôi, anh muốn trưng dụng xe RV của bất kỳ diễn viên nào ở hiện trường, chẳng lẽ còn có người không cho?"
Ngụy Kính Nhất nhướng mày, lặp lại bốn chữ kia: "Kim chủ ba ba?" Thẩm Tinh Yểu mím môi: "Mọi người trong đoàn đều nói vậy."
Ngụy Kính Nhất cười khẽ một tiếng, gật đầu, sau đó hỏi: "Nước khoáng ngon không?"
Chủ đề bị chuyển đột ngột khiến cô không kịp phòng bị. Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nhìn về phía anh, rồi bỗng nhiên cong khóe miệng, nói: "Cũng không tệ lắm, rất ngọt."
"Rất ngọt?" Giọng Ngụy Kính Nhất dường như được nặn ra từ kẽ răng. Thẩm Tinh Yểu mím môi, gật đầu, ừ một tiếng.
Không khí trong xe chợt đóng băng. Bàn tay Thẩm Tinh Yểu đang nắm kịch bản hơi siết chặt lại. Ngay lúc bầu không khí căng thẳng gần như đạt đến đỉnh điểm, Ngụy Kính Nhất đột nhiên mở miệng nói: "Lần sau có thể không uống nước người khác đưa cho em được không?"
Thẩm Tinh Yểu nhất thời ngẩn ra. Đây thật sự là Ngụy Kính Nhất sao? Dùng giọng điệu yếu thế như vậy để thương lượng với cô?
"Tại sao tôi phải nghe lời anh?" Đây mới là cách phản ứng đúng đắn của Thẩm Tinh Yểu.
Ngụy Kính Nhất nhìn vào mắt cô: "Bởi vì anh sẽ không nhịn được mà ghen."
Câu trả lời lần này khiến Thẩm Tinh Yểu bất ngờ, trong mắt lóe lên một tia khó tin. Ngụy Kính Nhất bây giờ lại thẳng thắn đến mức này sao? Cô không muốn tiếp tục dây dưa với anh về chủ đề này, cô hỏi: "Rốt cuộc khi nào anh đi?"
"Đi đâu?"
"Rời khỏi xe RV của tôi và về Bắc Kinh."
Ngụy Kính Nhất im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ: "Đợi em đi quay phim thì anh xuống xe. Về Bắc Kinh thì ngày mười chín."
"Ngày kia? Vậy mấy ngày nay chẳng lẽ anh đều ở đoàn phim à?" Ngụy Kính Nhất hỏi lại: "Không được sao?"
"Anh ở đoàn phim làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!