Chương 27: (Vô Đề)

Đêm đó Thẩm Tinh Yểu ngủ không hề ngon giấc, có thể nói là nửa mơ nửa tỉnh, những cảnh trong mơ không ngừng đan xen, lúc thì kéo cô về Bắc Kinh, lúc lại lôi cô đến Paris. Khi tỉnh dậy, trán cô đã lấm tấm một lớp mồ hôi. Cô vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem qua, mới 5 giờ rưỡi, sớm hơn nửa tiếng so với mọi khi.

Vì đã hết buồn ngủ, cô bèn dậy sớm. Đứng dưới vòi hoa sen, cô cố gắng nhớ lại đêm qua mình đã mơ thấy gì, nhưng lại chỉ là những mảnh vụn

vặt. Cô mơ hồ nhớ rằng, cảnh trong mơ ở Bắc Kinh có một mùa đông đặc biệt lạnh giá.

Lúc Lưu Dữu nhẹ nhàng bấm mật mã vào phòng, cô ấy đã giật mình khi thấy Thẩm Tinh Yểu đang ngồi trên sofa.

"Sao hôm nay em dậy sớm thế?" Cô ấy hỏi.

Thẩm Tinh Yểu nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Tỉnh sớm thôi ạ."

Lưu Dữu chú ý đến mái tóc dài còn hơi ẩm của cô: "Tắm rồi à?"

"Dạ, ra một thân mồ hôi." Thẩm Tinh Yểu đứng dậy, "Sáng nay ăn gì thế chị?"

Lưu Dữu xách bữa sáng qua: "Có bánh bao ướt em thích này." Ăn sáng xong, họ mới xuất phát đến phim trường.

Sáng hôm nay, Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ có một cảnh diễn chung. Nói ra đây mới là cảnh diễn chung đầu tiên của họ. Dựa theo dòng thời gian trong kịch bản, bác sĩ Phó và đội cứu trợ của anh đã ở lại thị trấn nhỏ này được nửa năm. Bác sĩ Phó và vợ rất yêu thương nhau, người vợ lo lắng cho chồng, lại thêm nửa năm không gặp mặt, sau khi biết tình hình virus ở thị trấn đã thuyên giảm, cô không nhịn được mà chạy đến đây.

Cùng lúc đó, con trai của bác sĩ Phó là Phó Úy cũng đi cùng.

Trong cảnh này, Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ không có đối thoại, chỉ có một cái quay đầu nhìn nhau đơn giản.

Theo kịch bản, Phó Úy chính lúc này tại đây đã nhất kiến chung tình với Dư Thanh.

Trước khi bắt đầu quay cảnh này, Đạo diễn Tưởng cố ý gọi hai người đến nói chuyện hơn nửa tiếng về cảnh quay. Trong khoảng thời gian này, cách họ cư xử với nhau đều được Đạo diễn Tưởng nhìn thấy, vẫn duy trì sự lễ phép cần có, không thân thiết cũng không xa cách, điều này không khỏi khiến ông hơi lo lắng về màn thể hiện của họ trong cảnh quay đầu tiên.

Sau khi giảng giải gần xong, Đạo diễn Tưởng hỏi họ: "Tôi nói vậy, các cô cậu có hiểu không?"

Thẩm Tinh Yểu có thể hiểu, Đạo diễn Tưởng muốn họ thể hiện ra cảm giác "một ánh nhìn vạn năm", dù sao thì 12 năm sau, Phó Úy cũng chỉ dựa vào một cái quay đầu như vậy mà nhận ra Dư Thanh.

Lục Chỉ đương nhiên hiểu, dù sao thì mấy năm nay phim anh ta đóng cũng không phải là vô ích.

Đạo diễn Tưởng thấy vậy mới yên tâm hơn một chút, ra hiệu bảo họ tự mình làm quen trước, sau đó giơ loa cầm tay lên để nhân viên công tác chuẩn bị sẵn sàng.

Lục Chỉ liếc nhìn Thẩm Tinh Yểu, có chút nghi ngờ liệu cô có thật sự hiểu lời đạo diễn nói không, dù sao đối với anh ta, cô cũng chỉ là một tân binh nhỏ vừa đóng xong một bộ phim điện ảnh, đây cũng là lần đầu tiên hai người hợp tác.

Thẩm Tinh Yểu chú ý đến ánh mắt của Lục Chỉ, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: "Sao vậy?"

Trong bộ phim này Thẩm Tinh Yểu để mặt mộc hoàn toàn, mái tóc đen nhánh được chuyên gia trang điểm tết thành hai bím tóc bọ cạp đơn giản mà bồng bềnh, ngũ quan tinh xảo dịu dàng, đôi mắt trong veo, môi hồng răng trắng. Lục Chỉ đột nhiên siết chặt kịch bản bên cạnh, không thể không thừa nhận, cô lớn lên thật sự rất ưa nhìn. Ưu thế lớn nhất của diễn

viên là giỏi che giấu bản thân, trong lòng dù kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, nói: "Không có gì, chỉ là lời đạo diễn vừa nói, cô hiểu chứ?"

Thẩm Tinh Yểu gật đầu: "Hiểu rồi, còn anh?"

Lục Chỉ trưng ra vẻ mặt khoe khoang không mấy phù hợp với ngoại hình của mình: "Tôi đương nhiên hiểu rồi, khả năng nắm bắt nhân vật của tôi rất tốt đấy nhé."

Có lẽ là do chuyện tối qua, sự ngăn cách giữa họ dường như đã vô hình tiêu tan đi không ít.

Thấy thế, Thẩm Tinh Yểu không khỏi bật cười: "Vậy thì tốt rồi, cố gắng duy trì nhé." Duy trì trạng thái quay phim tốt mới có thể vì công ty, vì cô kiếm được nhiều tiền hơn.

Lục Chỉ: "???" Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Vài phút sau, giọng của người phụ trách vang lên: "Tiểu Yểu, thầy Lục, đến giờ chuẩn bị rồi ạ."

Thẩm Tinh Yểu đáp: "Tới đây." Sau đó nói với Lục Chỉ: "Qua đó thôi." Lục Chỉ ừ một tiếng, nhanh chân đi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!