Thẩm Tinh Yểu ăn uống có hơi lơ đãng. Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người cùng nhau về khách sạn. Vốn dĩ khoảng cách cũng không xa, các diễn viên quen biết tụm năm tụm ba đi cùng nhau về. Ngay lúc cô định dẫn Lưu Dữu và những người khác rời đi thì đột nhiên thấy Lục Chỉ cùng trợ lý đi ra. Nghĩ đến chuyện lúc nãy anh ta đỡ rượu giúp mình, cô gọi một tiếng: "Lục Chỉ."
Lục Chỉ hơi ngạc nhiên khi Thẩm Tinh Yểu chủ động gọi mình, dù sao quan hệ của họ cũng chẳng thân thiết hơn sau khi vào đoàn phim. Chưa nói đến chuyện một ngày họ gặp nhau chẳng được đôi ba lần, mà ngay cả sau lần nói chuyện qua WeChat trước khi vào đoàn, quan hệ giữa hai người đã trở nên hơi khó xử một cách khó hiểu.
"Lúc nãy cảm ơn anh." Thẩm Tinh Yểu nói.
Đối với lời cảm ơn của cô, Lục Chỉ hiếm khi tỏ ra hơi luống cuống tay chân: "Thật ra… cũng không có gì đáng cảm ơn, chẳng phải đều là vì anh Phùng sao, ngày nào cũng dặn dò tôi phải chiếu cố cô nhiều hơn ở đoàn phim."
Thẩm Tinh Yểu mỉm cười: "Dù anh nói vậy thì vẫn phải cảm ơn anh."
"Vậy… có muốn về cùng nhau không?" Lục Chỉ cũng không biết mình nghĩ thế nào mà buột miệng thốt ra, sau đó chính anh cũng hơi ngớ người.
Thẩm Tinh Yểu thật sự không nhận ra sự khác thường của anh, dù sao họ về khách sạn cũng tiện đường, nên cô nói: "Được thôi."
Thế là hai người cùng nhau đi về hướng khách sạn.
Họ đi phía trước, Tiểu Châm thì đi cùng Lưu Dữu và những người khác ở phía sau.
Tiểu Châm nhìn bóng lưng nghệ sĩ nhà mình, cảm thấy hôm nay anh nhà mình thật không bình thường.
Bên này Lưu Dữu cũng đang suy nghĩ miên man, chẳng phải trước giờ hai người họ không thèm để ý đến nhau sao? Sao có vẻ như đi ăn bữa cơm về lại khác thế? Còn cảm ơn cái gì nữa? Chẳng lẽ vừa rồi trong phòng bao đã xảy ra chuyện gì? Lưu Dữu nghĩ vậy, rồi lập tức tự phủ định, Ngụy Tổng cũng ở trong phòng, ai dám làm gì Tiểu Yểu chứ?
Nhưng rốt cuộc trong phòng đã xảy ra chuyện gì? Lưu Dữu vẫn nghĩ mãi không ra.
Mà lúc họ vừa đi ra không xa, Ngụy Kính Nhất cùng mấy nhà đầu tư cũng đi ra. Ánh mắt Ngụy Kính Nhất dừng lại trên hai bóng người đang rẽ vào góc phía trước, đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt khó đoán.
"Xem ra quan hệ đàn anh đàn em của họ đúng là rất tốt." Một nhà đầu tư trong đó cảm thán.
Mà sau khi lời này được nói ra, xung quanh chợt lặng đi, nhiệt độ dường như cũng giảm xuống cả chục độ. Ở đây ai mà chẳng lăn lộn trong giới kinh doanh, ai mà chẳng có thừa sự tinh ý, sao lại có người thiếu mất sự tinh ý thế nhỉ? Lời này mà có thể nói trước mặt người kia sao?
Thẩm Tinh Yểu và Lục Chỉ ở cùng tầng. Hai người tạm biệt ở hành lang rồi ai về phòng nấy. Tiểu Châm cũng đuổi kịp Lục Chỉ, sau khi đi được một đoạn, lúc này mới nhỏ giọng hỏi Lục Chỉ: "Anh, không phải anh rất ghét Tinh Yểu sao?"
Lục Chỉ nhìn cô nàng một cái: "Cô ấy là người khá tốt." Tiểu Châm: "???"
Sau khi Lưu Dữu và Đường Hân rời đi, Thẩm Tinh Yểu ngồi trên sofa một lúc, bất giác nghĩ đến Ngụy Kính Nhất. Trong suốt bữa tiệc vừa rồi, ánh mắt Ngụy Kính Nhất không hề dừng trên người cô dù chỉ một chút. Đúng lúc cô đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh, lập tức kéo Thẩm Tinh Yểu về thực tại.
Cô theo bản năng bước về phía cửa ra vào, tiện miệng hỏi:
"Ai vậy?" "Là tôi đây."
Đến khi người ngoài cửa đáp lại, cô nghe ra giọng nói quen thuộc kia thì liền mở cửa phòng. Thân hình cao lớn của Ngụy Kính Nhất đứng ngay cửa phòng cô, che khuất phần lớn ánh sáng vốn không mấy sáng sủa ở hành lang. "Có việc gì sao?"
Ngay lúc Ngụy Kính Nhất chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề. Những người ở tầng này đều là diễn viên trong đoàn, nếu bị bắt gặp thì thật sự không dám tưởng tượng. Thế là chính cô cũng không hiểu mình nghĩ gì, theo bản năng đưa tay kéo Ngụy Kính Nhất vào phòng, thuận tay đóng sầm cửa phòng lại, đồng thời ngăn cách tiếng bước chân kia cùng nỗi sợ bí mật bị nhìn thấy.
Nhưng cô không biết rằng, sau khi cô đóng cửa lại, tiếng bước chân kia đột nhiên dừng lại.
(Haizz, cuộc sống không dễ dàng, tiền lương bây giờ thật càng ngày càng khó kiếm.)
…
Thẩm Tinh Yểu lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi xoay người lại, dây thần kinh vừa thả lỏng lại căng lên lần nữa. Lúc này khoảng cách giữa họ chỉ còn mấy chục centimet, thân hình cao lớn của anh mang đến cho cô một cảm giác áp bức khó nói thành lời. Cùng lúc đó, cảnh tượng này lập tức kéo cô về khung cảnh ám muội ở cửa nhà cô nửa tháng trước.
Cô không dám nghĩ tiếp, ép bản thân thoát khỏi dòng cảm xúc đó.
"Anh tìm tôi có việc gì?" Biểu cảm trên mặt chắc vẫn coi là ổn. Ngụy Kính Nhất rũ mắt nhìn cô: "Chuyện lần trước, xin lỗi."
Đề tài Thẩm Tinh Yểu muốn né tránh nhất lại bị anh khơi ra như vậy, mà còn theo cách này nữa chứ. Hơn nữa người trước mắt này thật sự là
Ngụy Kính Nhất sao? Ngụy Kính Nhất bị tát một cái mà còn biết xin lỗi người ta ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!