Chương 24: (Vô Đề)

Trong xe không bật đèn sương mù, chỉ có ánh đèn neon lấp lánh từ đường phố bên ngoài hắt vào, điểm xuyết chút ánh sáng. "Reng——" một tiếng, điện thoại rung nhẹ. Thẩm Tinh Yểu cúi đầu liếc nhìn tin nhắn trên màn hình.

Ngụy Cẩu: Kết thúc rồi sao?

Thẩm Tinh Yểu chớp chớp mắt, không trả lời.

Đoạn Thính Nhạc hỏi cô, "Yểu Yểu, cậu sao vậy? Cảm giác hơi thất thần?"

"… Chắc là do uống hơi nhiều rượu."

Ngay khi cô vừa nói xong, Lưu Dữu lập tức hỏi Đường Hân ngồi phía trước: "Hân Hân, có thuốc giải rượu không?"

Đường Hân ngồi ghế phụ lái lục lọi trong túi một lúc, rồi lại cảm thấy có gì đó không đúng. Yểu Yểu đâu có chuẩn bị thuốc giải rượu, Tinh Yểu nhà các cô trước giờ có uống rượu đâu. Lưu Dữu cũng phản ứng lại. Anh Lý lái xe phía trước nói: "Tôi nhớ phía trước có một hiệu thuốc mở cửa 24 giờ, lát nữa ghé xuống mua một ít đi."

"Vậy được, mua nhiều một chút để dành."

Thế là khi đi ngang qua hiệu thuốc, Đường Hân xuống xe mua một túi thuốc về.

Lưu Dữu đưa nước khoáng cho hai cô, "Uống thuốc đi, không thì cẩn thận sáng mai dậy đau đầu đấy."

Đoạn Thính Nhạc sáng mai còn có công việc, nghe vậy uống thuốc cùng với nước. Thẩm Tinh Yểu cũng chỉ có thể uống thuốc theo.

Anh Lý đỗ xe ở gara ngầm. Lưu Dữu định đưa các cô lên tận nơi, nhưng bị Thẩm Tinh Yểu từ chối. Cô thật ra không uống nhiều, hơn nữa bây giờ cũng đã khuya, vì thế nhẹ nhàng từ chối: "Không cần đâu, chúng em tự lên được rồi, muộn thế này rồi, chị mau về nghỉ ngơi đi."

Sau khi vẫy tay tạm biệt họ, hai cô cùng nhau đi vào tòa nhà. Lưu Dữu nhìn theo bóng họ đi vào xong mới lên xe.

Vào thang máy, Đoạn Thính Nhạc nhấn tầng bảy, "Tớ quên chưa nói với cậu, tớ có mang ít đặc sản ở bên kia về cho cậu, tiện qua lấy luôn."

Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu, "Được thôi."

Sau khi lấy đặc sản từ chỗ Đoạn Thính Nhạc, Thẩm Tinh Yểu mới quay về. Cô nhấn nút thang máy, chờ đợi thang máy đi lên. "Ting——" Thang máy dừng ở tầng bảy. Thẩm Tinh Yểu đang định đi vào thì lại sững người khi nhìn thấy người trong thang máy.

Trong thang máy chỉ có một người, mặc bộ vest sọc dọc màu đen, khuôn mặt tuấn tú và bình tĩnh, dáng người thẳng tắp. Không phải Ngụy Kính Nhất thì còn là ai?

Khoang thang máy không hề nhỏ hẹp chỉ có hai người họ, không hiểu sao lại có vài phần yên tĩnh lạ thường. Thẩm Tinh Yểu thì cứ nhìn chằm chằm vào đèn báo tầng đang thay đổi từng tầng một hướng lên trên. Có lẽ vì chột dạ, cô chủ động mở lời nói chuyện với Ngụy Kính Nhất, "Thính Nhạc cho ít đặc sản, anh có muốn không?"

Ngụy Kính Nhất nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Không cần." "Ồ."

May mà chỉ cách nhau hai tầng, vài giây sau thang máy đã đến tầng chín. Giữa tiếng "Ting" một tiếng, Thẩm Tinh Yểu đi ra khỏi thang máy trước, Ngụy Kính Nhất theo sau.

Thẩm Tinh Yểu đi đến trước cửa căn hộ của mình, đưa tay nhấn mật mã.

"Yểu Yểu?" Giọng Ngụy Kính Nhất vang lên từ phía sau không hề báo trước.

Tay Thẩm Tinh Yểu đang mở cửa bất giác run lên. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Kính Nhất. Lúc này anh đứng ngược sáng, thân hình cao lớn thẳng tắp che mất hai phần ba ánh đèn trên trần hành lang. Cô theo bản năng nắm chặt tay nắm cửa, "Sao vậy?"

Thẩm Tinh Yểu cảm thấy mình đúng là đóng phim hai tháng nên hơi tự mãn rồi, lại có thể hỏi một cách tự nhiên như vậy, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Tại sao không nhắn tin cho tôi?" Anh hỏi.

Lúc này miệng Thẩm Tinh Yểu nhanh hơn não, buột miệng thốt ra, "Vì điện thoại hết pin."

"Hết pin?" Âm cuối hơi cao lên.

"Ừm ừm." Thẩm Tinh Yểu gật đầu, nhấn mạnh, "Là hết pin."

Cô lại nói: "Không có việc gì nữa đúng không, nếu không có gì, tôi vào nhà đây, ngủ ngon nhé?" Nói xong, cô lập tức mở cửa đi vào. Nhưng ngay khi cô vặn cửa vừa bước vào huyền quan, một tiếng "Reng——" rung từ trong túi xách của cô vang lên.

Thẩm Tinh Yểu: "!!!" Là ai! Là ai lại nhắn tin cho cô vào đúng lúc này!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!