Chương 23: (Vô Đề)

Thẩm Tinh Yểu đóng cửa lại, đi theo Ngụy Kính Nhất vào phòng bếp, hai tay khoanh trước ngực, "Anh tính toán cả rồi đúng không?" Bọn họ vừa mới lên đây, trợ lý Tề không bao lâu đã xách nguyên liệu nấu ăn tới, nói không phải kế hoạch từ trước, cô chẳng tin chút nào.

Ngụy Kính Nhất lần lượt đặt nguyên liệu lên mặt bàn bếp, cười cười với cô. Gương mặt vốn luôn lạnh lùng thường ngày vì nụ cười này mà trở nên ấm áp lan tỏa.

Thẩm Tinh Yểu nhất thời bị nụ cười của anh làm cho lóa mắt, cô vội vàng dời tầm mắt đi, liếc thấy nguyên liệu trên bàn bếp, trái cây, rau củ và thịt cực kỳ đầy đủ. Sườn non? Bắp? Cô nói: "Anh không phải là định hầm canh sườn bắp đấy chứ?"

Ngụy Kính Nhất gật gật đầu, lần lượt cởi cúc hai bên cổ tay áo, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ một đoạn cánh tay trắng nõn, đường cong mượt mà. Bàn tay thon dài lấy sườn non ra đặt vào rổ rửa rau, dùng nước sạch rửa mấy lần rồi đổ vào nồi sạch, thêm nước, bật bếp gas lên, sau đó bắt đầu cắm cơm. Chờ nồi sườn sôi lên, anh vớt ra, dùng nước lạnh rửa qua một lần, cuối cùng thêm nước, bỏ gừng đã thái lát, bắp cắt khúc và cà rốt vào, đậy nắp nồi lại lần nữa.

"Lát nữa xào rau, sẽ có chút khói dầu, em ra phòng khách xem TV đi, xong tôi sẽ gọi."

Thẩm Tinh Yểu vẫn còn đang đắm chìm trong những động tác thành thạo tự nhiên của Ngụy Kính Nhất chưa kịp phản ứng, nghe thấy giọng nói của anh, mới hoàn hồn lại, "Anh thật sự biết nấu cơm?"

"Biết hay không lát nữa em sẽ rõ, ra ngoài trước đi."

Thẩm Tinh Yểu quay đầu, tầm mắt dừng lại trên người Ngụy Kính Nhất trong bếp. Ánh nắng trưa xuyên qua cửa sổ chiếu lên người anh, cả người như được tắm trong ánh sáng vàng ấm áp, ngay cả mái tóc đen cũng được nhuộm thành màu vàng ấm giống như ánh mặt trời. Thân hình đứng ngược sáng có bờ vai rộng lớn, lưng thẳng tắp.

TV đang chiếu một chương trình giải trí hài hước, nhưng tâm trí Thẩm Tinh Yểu rõ ràng ngày càng mơ hồ, chủ yếu là vì mùi thơm lan tỏa từ trong bếp khiến cô căn bản không thể tĩnh tâm được. Cô kinh ngạc vì Ngụy Kính Nhất thật sự biết nấu cơm, hơn nữa tay nghề có vẻ còn rất khá nữa.

Cô ngồi trên sofa cọ quậy một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đi về phía phòng bếp.

Ngụy Kính Nhất vừa mở nắp nồi sườn hầm ra, canh sườn bắp đã hầm mềm nhừ đang sôi lục bục, bốc khói trắng nghi ngút, cả phòng bếp tràn ngập mùi thơm nồng đậm. Ngụy Kính Nhất dùng muôi sứ trắng vớt lớp bọt nổi trên cùng bỏ đi, đồng thời cũng chú ý tới Thẩm Tinh Yểu đang đứng thập thò ở cửa.

"Đói rồi à?"Anh hỏi.

Thẩm Tinh Yểu không muốn thừa nhận, nên không lên tiếng. Ngụy Kính Nhất cười khẽ, "Lại đây."

Thẩm Tinh Yểu không muốn nghe lời, nhưng vẫn đi qua.

Ngụy Kính Nhất trước tiên rắc một ít hành lá đã cắt nhỏ vào nồi, sau đó múc một muỗng canh, thổi nhẹ cho nguội rồi đưa đến bên miệng cô, "Nếm thử xem mặn nhạt thế nào."

Thẩm Tinh Yểu nhìn chiếc muỗng sứ trắng chỉ cách môi mình vài tấc, đưa tay muốn nhận lấy, "Để tôi tự thử."

"Muỗng nông, đưa qua đưa lại cẩn thận đổ đấy, mau thử đi."

Tay Thẩm Tinh Yểu dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn thỏa hiệp mà cúi xuống húp sạch nước canh trong muỗng anh đưa tới. Ngay sau đó, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, không thể tin nổi nhìn Ngụy Kính Nhất, "Anh làm thế nào vậy? Mùi vị lại có thể giống hệt ba tôi nấu?"

Ngụy Kính Nhất đáy mắt ánh lên ý cười, "Chắc là do ăn nhiều rồi quen."

Thẩm Tinh Yểu: "…" Cái này cũng được sao? Anh còn có thể ăn nhiều hơn cô sao? Sao cô lại không làm được?

Ngụy Kính Nhất lấy một cái chén sứ trắng, múc canh, sườn và bắp vào trong, đưa cho cô, "Đợi thêm vài phút nữa, em uống chút canh lót dạ trước đi."

Thẩm Tinh Yểu cũng không khách khí với anh, nhận lấy chén rồi lùi sang một bên.

Ngụy Kính Nhất nhìn cô bưng chén đứng ở một bên, cúi đầu từng ngụm nhỏ uống canh, hàng mi cong vút như mật rũ xuống tựa hai chiếc quạt nhỏ. Có lẽ là thật sự rất thích, bộ dạng trông cực kỳ hưởng thụ, đáy lòng anh không khỏi dâng lên một cảm giác m. ềm m. ại. Ngày thường nhe nanh múa vuốt, hễ ăn được món mình thích lại ngoan đến lạ thường. Đồng

thời tầm mắt anh cũng dừng lại trên đôi môi hồng nhuận của cô, đang hơi chu lên thổi muỗng canh nóng…

Yết hầu nhô lên bắt đầu chuyển động lên xuống. Anh vội thu hồi tầm mắt trước một giây khi Thẩm Tinh Yểu ngẩng đầu nhìn lên, tiếp tục rửa tay.

Thẩm Tinh Yểu không chú ý tới ánh mắt của anh, nhưng lại nhìn thấy vòi nước chảy ào ào lên tay anh. Mười ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay tựa ngọc dương chi bóng loáng dính những giọt nước trong veo. Nếu đeo thêm vài chiếc nhẫn lên những ngón tay này, nhất định sẽ tạo ra hiệu ứng thị giác cực kỳ mạnh mẽ.

Thẩm Tinh Yểu rửa tay xong quay lại, Ngụy Kính Nhất đã bưng bốn món ăn một món canh lên bàn: tôm rim dầu, lòng bò xào cay, thịt kho Tô Châu, nộm cà tím tỏi ớt và canh sườn bắp thanh mát. Cô nuốt nước miếng, kéo ghế ngồi xuống đối diện Ngụy Kính Nhất.

Cơm hấp vừa chín tới, mềm dẻo vừa phải. Gắp một miếng thịt kho Tô Châu, cắn một miếng, nước sốt đỏ óng no đủ lập tức tràn ngập khoang miệng, thịt tươi mềm. Nộm cà tím tỏi ớt thanh mát sảng khoái, lòng bò xào cay thì cay nồng tê lưỡi. Món nào cũng ngon đến nỗi Thẩm Tinh Yểu không khỏi hơi nheo mắt lại. Hình như cô thật sự đã quá coi thường Ngụy Kính Nhất rồi. Cũng phải, anh thông minh như vậy, chỉ cần muốn học thì chẳng có gì là không học được.

Ngụy Kính Nhất đeo găng tay dùng một lần, bóc vỏ tôm hoàn chỉnh chấm nước sốt bỏ vào bát cơm của Thẩm Tinh Yểu. Thẩm Tinh Yểu đã nếm qua món lòng bò, thịt kho và cà tím trộn tỏi của anh, nên cũng không từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!