Thẩm Tinh Yểu lái xe đến công ty. Sau khi vào công ty, các nhân viên qua lại khi nhìn thấy cô luôn bất giác ngoái nhìn thêm một lần. Thứ nhất là vì cô quá xinh đẹp, thứ hai là vì cô đã giành được tài nguyên phim
điện ảnh 《Phê Phán》, hiện tại cả công ty trên dưới ai mà không biết,
cô chính là người công ty đang dồn sức lăng xê.
Cô đi thẳng đến văn phòng của Phùng Đào, còn chưa tới nơi thì đã chạm mặt một người đàn ông trẻ tuổi, thân hình cao gầy. Người này cô không lạ, chính là một trong những cây hái ra tiền của công ty và cũng là đàn anh cùng người quản lý với cô – Lục Chỉ.
Lục Chỉ hiển nhiên cũng thấy cô, anh ta nhếch môi, sải bước nhanh về phía cô. Chân dài bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt cô. Khi anh ta đến gần, Thẩm Tinh Yểu theo bản năng nhíu mày. Không biết anh ta dùng loại nước hoa gì mà mùi hương xộc thẳng vào mũi khiến cô hơi khó chịu, vì thế cô lùi về sau một bước. Lục Chỉ thấy cô lùi lại, lập tức nhấc chân định tiến theo.
"Đứng yên ở đó!"
Thẩm Tinh Yểu ngăn anh ta lại.
Lục Chỉ: "???" Anh ta không thể tin nổi mà liếc nhìn trợ lý Tiểu Châm bên cạnh. Anh ta không nghe lầm chứ, cô dám lùi lại? Còn không cho anh ta đến gần? Cô có biết anh ta là ai không? Anh là Lục Chỉ đó!
Cách ra một khoảng nhỏ, Thẩm Tinh Yểu lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Thấy mặt anh ta sa sầm, cô nói: "Mùi nước hoa trên người anh hơi nồng, tôi không quen lắm."
Nhưng sau khi cô giải thích xong, mặt Lục Chỉ càng tối sầm hơn. Anh ta khoanh tay trước ngực, "Cô là Tinh Yểu?"
"Ừm, anh có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là tình cờ thấy cô, với tư cách đàn anh nên đến chào hỏi một tiếng thôi."
Thẩm Tinh Yểu gật gật đầu, hỏi: "Vậy bây giờ chào hỏi xong chưa?"
Lục Chỉ cau mày, người mới này bị sao vậy? Sao lại không đi theo kịch bản nào cả, lời này làm anh ta biết đáp lại thế nào?
"Nếu không có việc gì, tôi đến văn phòng anh Phùng trước đây." Nói xong cô vòng qua anh ta, định đi đến văn phòng Phùng Đào.
"Tinh Yểu." Lục Chỉ lại gọi cô lại. "Nói đi."
Lục Chỉ: "???"
Tiểu Châm thấy thế, vội đưa tay ngăn Lục Chỉ lại, "Anh, anh, bình tĩnh."
Lục Chỉ hít sâu một hơi, vòng đến trước mặt Thẩm Tinh Yểu, "Không phải, cô có biết tôi là ai không?"
"Biết, Lục Chỉ."
"Đúng vậy, tôi chính là Lục Chỉ."
"Thì sao?" Thẩm Tinh Yểu hỏi ngược lại.
Lục Chỉ tức đến nỗi thiếu chút nữa không thở nổi. Đây là người kiểu gì vậy! Khả năng chọc tức người khác tỷ lệ thuận với nhan sắc hay sao?!
"Tiểu Yểu, Lục Chỉ, hai người đang làm gì đó?" Vừa hay, giọng Phùng Đào từ phía sau Lục Chỉ truyền tới.
Hai người đồng thời nhìn qua, Phùng Đào đang đứng cách đó không xa, lúc này đã đi về phía họ.
"Anh Phùng." Hai người cùng lên tiếng chào.
Phùng Đào nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu, "Em đến khi nào vậy, sao không vào trong ngồi?"
"Anh Phùng?" Lục Chỉ lại gọi anh ta một tiếng.
Phùng Đào lúc này mới nhìn về phía anh ta, "Sao cậu còn chưa đi?" Lục Chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
"Vừa hay, giới thiệu một chút, Tiểu Yểu, người này là Lục Chỉ." Sau đó nhìn về phía Lục Chỉ, "Mau chào hỏi đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!