Chương 2: (Vô Đề)

Đợi một lát, xe của Ngụy Kính Nhất lái tới, dừng lại trước mặt Thẩm Tinh Yểu.

Cô mở cửa ghế phụ, lên xe. Sau khi thắt dây an toàn xong, cô đưa áo khoác cho anh, "Cảm ơn."

Ngụy Kính Nhất nhận lấy áo khoác, nhưng không vội lái xe ngay mà nhìn chằm chằm vào cô. Bị một đôi mắt vừa đẹp vừa sâu thẳm như vậy nhìn chăm chú, Thẩm Tinh Yểu vẫn có chút mất mặt mà căng thẳng, "Anh… anh nhìn tôi chằm chằm làm gì thế? Mặt tôi dính gì à?"

"Lần thứ hai." Ngụy Kính Nhất nói.

Thẩm Tinh Yểu hơi khó hiểu, "Cái gì lần thứ hai?"

"Đây là lần thứ hai trong hôm nay em nói cảm ơn với tôi."

Thẩm Tinh Yểu ngẩn ra, bình thản nói: "Nói cảm ơn không phải rất bình thường sao? Có gì đáng ngạc nhiên?"

"Trước kia em chưa bao giờ nói cảm ơn với tôi."

Ngụy Kính Nhất nói không sai. Thẩm Tinh Yểu trước kia tuyệt đối sẽ không nói cảm ơn với Ngụy Kính Nhất. Cô ỷ vào dì Hề chú Ngụy thương mình, ỷ vào quan hệ tốt giữa anh và anh trai cô, yêu cầu vô lý nào cô cũng dám đưa ra. Mà Ngụy Kính Nhất đối với cô trước nay luôn có cầu tất ứng, điều này mới nuôi dưỡng thành thói quen coi sự giúp đỡ của anh là điều hiển nhiên của cô.

"Anh cũng nói là trước kia. Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ."

Ánh mắt Ngụy Kính Nhất trước sau vẫn dán chặt vào cô, khiến Thẩm Tinh Yểu cảm thấy áp lực vô cùng, trong lòng không khỏi dâng lên một tia bực bội, "Anh có đi hay không đây?"

Ngụy Kính Nhất nhìn thấy vẻ mất kiên nhẫn lộ ra trên mặt cô, đáy mắt thoáng ý cười. So với dáng vẻ lễ phép xa cách lúc trước, anh vẫn thích dáng vẻ này của cô hơn. Ánh mắt lướt qua chân cô, khẽ lóe lên. Chiếc váy hẳn là đã bị kéo lên một chút khi cô ngồi xuống.

Thẩm Tinh Yểu cảm thấy trên đùi ấm áp, chiếc áo khoác vừa trả cho anh lúc này lại đang đặt trên đùi cô.

Thẩm Tinh Yểu: "???" "Anh làm gì thế?" Cô hỏi. "Che lại."

Thẩm Tinh Yểu cúi đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi thay đổi, "Tại sao?"

"Không tại sao cả."

Thẩm Tinh Yểu vốn đã rất khó chịu, bèn hừ một tiếng, "Sao nào? Thấy tôi mặc cái váy này không đứng đắn à?"

Ngụy Kính Nhất nhướng mày, anh đương nhiên không nghĩ như vậy, "Không có."

"Vậy thì tôi không che." Nói rồi, Thẩm Tinh Yểu đưa tay định tốc áo khoác lên.

Vừa mới nhấc một góc áo khoác lên, một bàn tay khô ráo ấm áp lập tức phủ lên, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó đ. è xu. ống. Bàn tay anh phủ lên mu bàn tay cô, đè ngay vị trí cạnh đùi cô. Giây tiếp theo, một luồng điện vô hình tức khắc chạy dọc sống lưng, tim cô thoáng chốc đập cực nhanh, vành tai cũng dần ửng hồng. Cô theo bản năng muốn rút tay về, nghiến răng nói: "Buông ra!"

Ngụy Kính Nhất nhìn vành tai cô đỏ lan đến gò má, vẫn không buông tay, mà nói: "Che vào." Mang theo chút ý vị ép buộc.

Thẩm Tinh Yểu nghiêng mắt nhìn anh. Ánh đèn neon hoa lệ từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, ngũ quan chìm trong ánh sáng, đẹp đến kinh ngạc. Thẩm Tinh Yểu không thể không thừa nhận, việc cô từng thích Ngụy Kính Nhất đến vậy không phải là không có lý do. Nghĩ đến đây, Thẩm Tinh Yểu không khỏi có chút ảo não mà dời mắt đi, hung hăng lườm anh một cái, "Nhàm chán!" Dứt lời, trực tiếp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Ngụy Kính Nhất liếc nhìn qua cửa sổ xe bên ghế phụ. Bộ dạng lúc này của cô hiện rõ trên kính xe, giận dỗi phồng má như một chú chuột hamster nhỏ, nhưng cũng biết cô đã thỏa hiệp. Lúc này anh mới dời bàn tay đang bao phủ trên mu bàn tay cô ra.

Đầu ngón tay thoáng miết nhẹ, m. ềm m. ại mịn màng.

Chiếc Maybach màu đen lái vào khu biệt thự Lam Hải nổi tiếng ở Bắc Kinh. Dù là đêm mưa cũng có thể thấy rõ kiến trúc phong cách tân cổ điển. Bảo vệ cửa rõ ràng là nhận ra Ngụy Kính Nhất, sau khi nhìn thấy người trong xe liền cung kính hô một tiếng "Anh Ngụy" rồi cho đi.

Đợi xe dừng hẳn, Thẩm Tinh Yểu lập tức tháo dây an toàn, sau đó ném áo khoác lên người anh, "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt!" Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ "cảm ơn". Anh không thích cô nói cảm ơn sao? Cô cứ cố tình nói đấy!

Ngụy Kính Nhất nhìn cô nhanh nhẹn mở cửa xe xuống xe, chiếc áo vest vừa bị cô ném lại trên người vẫn còn lưu lại hơi ấm.

Thẩm Tinh Yểu vừa đi tới cửa, đột nhiên khựng bước chân lại. Chết tiệt?! Hành lý của cô đâu? Chìa khóa của cô còn trong vali!

Đồng thời Ngụy Kính Nhất cũng xuống xe, nhìn thấy cô đứng sững ở cửa biệt thự, lúc này mới phát hiện xung quanh cô trống trơn, thiếu thiếu cái gì đó. Hành lý! Vali của cô đâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!