Chương 18: (Vô Đề)

Thẩm Tinh Yểu nháy mắt trừng lớn đôi mắt, "Ngụy Kính… Ưm!"

Tiếng gọi chưa kịp thốt ra đã bị đôi môi mỏng lạnh lẽo quen thuộc của người kia chặn lại. Thẩm Tinh Yểu thoáng chốc nín thở, đồng tử mở to, đối diện với cặp mắt cực kỳ đen nhánh của anh. Đôi mắt anh phủ một tầng ánh sáng lạnh lẽo, khiến tim cô "thịch" một tiếng chìm xuống. Cô cũng nhận ra ý đồ muốn phá vỡ phòng tuyến răng môi của anh, theo bản năng muốn giãy giụa. Vừa mới có động tác, môi dưới bỗng nhiên đau nhói.

Bị cắn? Anh lại dám cắn cô? anh là chó à!

Giữa lúc cô theo bản năng khẽ kêu lên vì đau, một chiếc lưỡi không thuộc về cô đã tiến vào, nóng bỏng, rực cháy, cực kỳ linh hoạt mà tùy ý xâm lược, không chừa lối thoát.

Người trên giường đột ngột mở mắt, nhìn quanh một vòng, phát hiện cô đang nằm trong phòng ngủ khách sạn của cô. Khi tất cả những cảnh tượng trong giấc mơ nồng nhiệt đêm qua tràn vào ký ức, Thẩm Tinh Yểu bật người ngồi dậy khỏi giường. Tối qua cô mơ thấy cái gì?! Cô lại mơ thấy… mơ thấy… Cô điên rồi sao?! Tại sao cô lại có giấc mơ như vậy?

"A!" Cô hét lên một tiếng, bực bội duỗi chân đạp mạnh vào chăn.

Lưu Dữu vừa đặt bữa sáng lên bàn nhỏ bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai từ trong phòng ngủ vọng ra, dọa cô ấy suýt nữa làm đổ bữa sáng trên tay. Cô ấy vội vàng chạy tới cửa phòng ngủ, đưa tay đập cửa, "Tiểu Yểu? Tiểu Yểu em sao vậy?"

Sau khi phát điên xong, Thẩm Tinh Yểu mới ý thức được, giờ này chắc chị Dữu đang ở bên ngoài đợi cô ra ăn sáng. Nghĩ đến tiếng hét vừa rồi của cô chắc đã dọa chị ấy sợ, thế là cô ho nhẹ một tiếng, nói: "Em không sao, chỉ là… gặp ác mộng thôi."

Đúng vậy, cô lại mơ thấy Ngụy Kính Nhất hôn mình, đây không phải ác mộng thì là gì?

Lưu Dữu nghe thấy cô đáp lại lúc này mới yên tâm, "Ác mộng là giả thôi, đừng sợ."

"Vâng, em đi rửa mặt ngay đây, rồi ra liền." "Ừ."

Thẩm Tinh Yểu rửa mặt xong mới đi ra ngoài, chào hỏi Lưu Dữu. Lưu Dữu thuận miệng hỏi một câu, "Gặp ác mộng gì thế?"

Thẩm Tinh Yểu bĩu môi, "Ồ, chỉ là mơ thấy bị chó cắn thôi."

"Chó?" Động tác của Lưu Dữu dừng lại. Tại sao cô vừa nhắc đến chó, trong đầu cô ấy lại tự động liên tưởng đến gương mặt lạnh lùng vô cảm kia chứ? Giây tiếp theo, chân cô ấy mềm nhũn. xong rồi, xong rồi, bây giờ cô ấy lại bắt đầu liên tưởng rồi, chuyện này mà để Ngụy tổng biết, chắc chắn cô ấy phải cuốn gói cút đi!

Thẩm Tinh Yểu kỳ quái nhìn bữa sáng Lưu Dữu bày ra. Anh Lý chưa bao giờ vào phòng cô, cho nên cô cùng chị Dữu và Đường Hân, ba người thường xuyên ăn sáng cùng nhau, vì vậy mua ba phần. Nhưng bữa sáng hôm nay lại chỉ có hai phần, hơn nữa cô còn chú ý thấy phần tào phớ không cay kia, cả ba người họ đều ăn cay mà…

"Chị Dữu?"

Lưu Dữu còn chưa kịp nói gì, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ, sau đó một bóng người cao thẳng xuất hiện trong tầm mắt cô. Thẩm Tinh Yểu theo bản năng đứng dậy, "Sao anh ở đây? Ai cho anh vào? Anh vào đây làm gì?"

Ngụy Kính Nhất đưa tay mở tủ giày ở khu vực cửa ra vào, lấy ra đôi dép lê dùng một lần thay vào, sau đó đi về phía cô.

Tầm mắt Thẩm Tinh Yểu không tự chủ được mà liếc về phía môi anh. Khuôn môi của Ngụy Kính Nhất cực kỳ đẹp, đầy đặn, màu môi tự nhiên mà không khô ráp, là đôi môi cực kỳ thích hợp để hôn. Nghĩ đến đây đồng thời cũng nghĩ đến giấc mơ hoang đường đêm qua, không biết môi Ngụy Kính Nhất có m. ềm m. ại như trong mơ của cô không…

Đang lúc cô như người trên mây, bỗng nhiên chú ý thấy Lưu Dữu đang đi ra ngoài. Cô thoáng chốc hoàn hồn, "Chị Dữu, chị đi đâu vậy?"

Bước chân Lưu Dữu nháy mắt dừng lại, "… Tiểu Hân còn đang ở phòng đợi chị ăn sáng."

Thẩm Tinh Yểu: "…" (Rõ ràng là nói dối).

Ngụy Kính Nhất liếc nhìn Lưu Dữu một cái, Lưu Dữu lập tức nhấc chân đi ra ngoài.

"Đứng lại!"

Lưu Dữu: "…" Cô lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Thẩm Tinh Yểu. "Chị là trợ lý của em, chị chỉ có thể nghe lời em thôi chứ."

Lưu Dữu nhìn Thẩm Tinh Yểu, trong mắt lại mang theo ý vị cầu xin. Thẩm Tinh Yểu: "???"

Cô liếc nhìn Ngụy Kính Nhất một cái, anh chỉ đứng thẳng người ở đó, thậm chí khóe miệng còn mang theo chút ý cười.

"Thôi được rồi, chị ra ngoài đi." Nói xong, cô lại bổ sung một câu, "Là em bảo chị ra ngoài chị mới được ra ngoài đó."

Lưu Dữu bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, mặc kệ cô nói gì, cô đều gật đầu, "Chị hiểu rồi." Nói xong, nhanh như chớp thay giày ở cửa rồi ra ngoài, thuận tiện còn đóng cửa lại giúp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!