Chương 15: (Vô Đề)

Thẩm Tinh Yểu đến nhà hàng mà đoàn phim đã đặt. Ở cửa có nhân viên công tác của đoàn phim đang chờ, thấy cô đến rất nhanh dẫn cô đi lên. Đoàn phim đặt vài phòng, nghệ sĩ một phòng, nhân viên công tác cùng trợ lý của nghệ sĩ cũng có phòng riêng của họ.

"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị nhé," Lưu Dữu dặn dò. Thẩm Tinh Yểu cười cười với cô, "Vâng, không cần lo lắng đâu ạ."

Nhân viên công tác dẫn Thẩm Tinh Yểu đến cửa phòng, "Chính là phòng này."

Thẩm Tinh Yểu nói cảm ơn với anh ta, sau đó giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Sau khi nghe thấy một tiếng "Mời vào", Thẩm Tinh Yểu lúc này mới đẩy cửa đi vào. Trong phòng đã có vài người ngồi, có nam có nữ. Trong những người này, người duy nhất Thẩm Tinh Yểu quen thuộc chính là đạo diễn La Gia Huy.

La Gia Huy cười vẫy vẫy tay với cô, "Đến rồi, mau tới đây ngồi." Thẩm Tinh Yểu lập tức đi vào, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Đầu tiên cô chào hỏi La Gia Huy, nghiêm túc nói: "Chào đạo diễn ạ."

La Gia Huy cười cười, "Gọi đạo diễn gì chứ, nhìn thấy bác La cũng không gọi một tiếng à?"

Thẩm Tinh Yểu: "???" Cứ thế nói thẳng ra luôn sao?

Mấy người trong phòng cũng đều nhìn cô, trên mặt không có một chút ngạc nhiên nào, ngược lại đều treo nụ cười thiện ý. Thẩm Tinh Yểu còn hơi ngơ ngác, chớp mắt vài cái.

" không phải người ngoài, mọi người đều biết cả rồi, ngồi bên cạnh bác này." La Gia Huy vẫy vẫy tay với cô.

Bên cạnh La Gia Huy đúng là còn trống một vị trí, xem ra là cố ý chừa cho cô. Thế là cô ngồi xuống.

La Gia Huy giới thiệu với cô: "Đây là phó đạo diễn và nhà sản xuất của chúng ta, gọi chú là được rồi."

Thẩm Tinh Yểu lần lượt ngoan ngoãn chào hỏi từng người.

La Gia Huy sau đó lại giới thiệu cho cô một người khác, "Đây chính là Tôn Phỉ, là tiền bối cấp bậc ảnh hậu, hai người trong phim đóng vai mẹ con, có nhiều cảnh diễn chung, cần phải thường xuyên thỉnh giáo cô Tôn nhiều hơn."

Thẩm Tinh Yểu: "Chào cô Tôn ạ."

Tôn Phỉ mang theo nụ cười, "Cháu chính là Yểu Yểu phải không, cứ gọi thẳng dì là dì Phỉ được rồi."

Nói đến trong giới giải trí, kỵ nhất chính là xưng hô, đặc biệt là giữa các nữ minh tinh. Tôn Phỉ năm nay tuy đã 40 tuổi, nhưng bảo dưỡng cực tốt,

nhìn qua cũng chỉ độ 30 tuổi hơn. Cô có gọi bà là chị cũng không quá đáng, nhưng nếu gọi là chị thì vai vế lại có chút rối loạn.

Tôn Phỉ là hậu bối, bà đối với tên tuổi của cha mẹ Thẩm Tinh Yểu đương nhiên là như sấm bên tai. Hơn nữa, mấy năm trước bà còn may mắn được hợp tác với Tô Tinh Dã, được cô Tô chỉ điểm, bà gọi Tô Tinh một tiếng chị Tinh, vậy thì con gái của bà ấy làm sao có thể gọi bà là chị được chứ?

Thế là Thẩm Tinh Yểu làm theo lời bà, gọi một tiếng "Dì Phỉ". Kết quả là lúc sau khi ảnh đế Chu Mãn Kha đến, vai vế cũng bị nâng lên một bậc một cách khó hiểu. Nói đến anh cũng chỉ nhỏ hơn Tôn Phỉ hai tuổi, xem như là bạn cùng lứa tuổi. Nếu Thẩm Tinh Yểu gọi Tôn Phỉ là "Dì Phỉ", mà gọi anh là "Anh Kha", nói như vậy chẳng phải là anh liền thấp hơn Tôn Phỉ một bậc sao? Chuyện này anh không làm, thế là liền vui vẻ nhận của Thẩm Tinh Yểu một tiếng "Chú Kha".

Tính ra, phòng này cộng thêm cô cũng chỉ có bảy người: đạo diễn chính, phó đạo diễn, nhà sản xuất, biên kịch cùng với Chu Mãn Kha và Tôn Phỉ đóng vai cha mẹ cô. Đều là người quen biết hoặc có liên hệ, Thẩm Tinh Yểu cũng thả lỏng hơn.

Ăn tối xong, lúc kết thúc đã là gần 10 giờ tối. Trước khi đi, La Gia Huy lại dặn dò cô một câu: "Ngày mai chính thức vào đoàn phim, ở trong đoàn phim vẫn phải ngoan ngoãn gọi là đạo diễn, biết chưa?"

Thẩm Tinh Yểu gật đầu, cười nói: "Biết rồi ạ, hôm nay là bác La, ngày mai là đạo diễn La."

La Gia Huy hài lòng gật gật đầu, "Đúng rồi, kịch bản đã nghiên cứu kỹ chưa? Ngoài đời bác là bác La của cháu, nhưng lúc quay phim bác chính là đạo diễn La đấy, người thân cũng không nể mặt đâu."

"Vâng, nếu cháu diễn không tốt, có bị mắng không ạ?"

La Gia Huy cười một tiếng, "Cháu thấy sao?"

Thẩm Tinh Yểu cười với ông một cái, "Vậy cháu sẽ cố gắng không cho bác cơ hội này."

"Cháu đúng là đứa bé lanh lợi." Nói rồi định giơ tay gõ đầu cô, Thẩm Tinh Yểu lập tức né đi.

"Bác La đừng có gõ cháu ngốc đi đấy, lỡ như thật sự ngốc rồi ngày mai lại bị bác mắng, vậy cháu cũng quá thảm rồi còn gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!