Sau khi vào đoàn, hai người lại quay về trạng thái như hồi đóng máy bộ phim trước, ban ngày làm việc, buổi tối gọi video call. Nhưng lại lặng lẽ
có chút thay đổi, ví dụ như trong lúc quay bộ phim trước, Đoạn Thính Nhạc chưa từng chủ động gọi điện thoại hay nhắn tin cho Vưu Triều Văn.
"Anh về nhà rồi à?"
Lúc Đoạn Thính Nhạc gọi điện thoại qua, Vưu Triều Văn mới vừa kết thúc công việc.
"Vẫn chưa, hẹn lát nữa cùng mấy vị tiền bối đi ăn liên hoan."
Đoạn Thính Nhạc "Ồ" một tiếng, "Vậy các anh đi ăn gì thế?"
"Vẫn chưa rõ lắm, xem các tiền bối sắp xếp thế nào. Em thì sao? Vẫn chưa kết thúc công việc à?"
Đoạn Thính Nhạc quả thật vẫn chưa kết thúc công việc, hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, lúc cô gọi điện thoại cho anh, "Còn một cảnh nữa, có lẽ
đợi anh ăn xong bữa cơm, bên em mới vừa kết thúc công việc." "Vất vả rồi, hai ngày nữa anh qua thăm em."
"Thật không?"
"Thật."
Đoạn Thính Nhạc suy nghĩ một chút, "Vậy anh đến trước thì báo em một tiếng, hai ngày nữa bọn em lại phải đổi phim trường rồi." Địa điểm quay
của bộ phim này của họ rất nhiều.
Quả Quả quay lại không thấy Đoạn Thính Nhạc ở ghế nghỉ, nhìn quanh một vòng, lúc này mới nhìn thấy người đang gọi điện thoại ở một nơi
khá xa.
Đoạn Thính Nhạc quay mặt về phía nhân viên công tác, tự nhiên cũng nhìn thấy Quả Quả, thế là nói với Vưu Triều Văn: "Được rồi, vậy cứ thế nhé, không nói chuyện nữa đâu."
"Triều Văn, anh thu dọn xong chưa?"
Vào giây cuối cùng cúp điện thoại, Đoạn Thính Nhạc mơ hồ nghe thấy một giọng nữ, Triều Văn?
Vưu Triều Văn cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang đi về phía mình, gọi một tiếng, "Cô Triệu."
Nghe thấy cách xưng hô của anh, sắc mặt Triệu Chi Họa khẽ biến, cười
nói: "Thầy Trần bảo em qua đây gọi anh, đang gọi điện thoại cho ai vậy?"
Giọng Vưu Triều Văn nhuốm vài phần dịu dàng, "Bạn gái."
Nụ cười trên mặt Triệu Chi Họa đông cứng lại hai giây, "Bạn gái? Anh có bạn gái từ khi nào vậy?"
"Cũng được một thời gian rồi."
"Là ai vậy? Em có quen không?"
Tiểu Võ qua đây vừa lúc nghe được đoạn này, lập tức cười ngắt lời: "Anh Vưu, cô Triệu, thầy Trần còn đang đợi chúng ta qua đó kìa."
Triệu Chi Họa cũng nhận ra thái độ vừa rồi của mình có phần hơi kỳ lạ.
Cô che giấu mà cười cười, đưa tay sửa lại tóc, còn chưa kịp nói gì, Vưu Triều Văn đã nói: "Cô Triệu, hay là cô đi trước đi, tôi thay bộ quần áo rồi qua ngay." Anh thu âm mới xong, quần áo còn chưa kịp thay.
Triệu Chi Họa gật gật đầu, "Được."
Sau khi Triệu Chi Họa rời đi, Tiểu Võ không tiếng động thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Anh Vưu, cô Triệu cô ấy có phải là…" Ba chữ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!