Chương 10: (Vô Đề)

Thẩm Tinh Yểu biết người này, Lục Chỉ, nghệ sĩ đang được Phùng Đào dồn tâm sức lăng xê, một trong "top 3 bạo hồng" (ngôi sao nổi tiếng thần

tốc) của hai năm trước. Nhờ bộ phim cổ trang 《Lạc Hà》 mà anh ta thu

về vô số fan, thành công bước chân vào hàng ngũ minh tinh hạng A. Qua

hai năm, lượng fan và lưu lượng vẫn cực kỳ lớn mạnh và ổn định, có thể

nói là TOP 1 trong ba người nổi lên cùng đợt, cũng là người đóng góp KPI rất đáng nể cho công ty nhà cô. Vì thế, cô chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta.

Cô bên này vừa đồng ý, tin nhắn của người kia liền gửi tới. LDSG: Cô chính là Tinh Yểu?

Giọng điệu có vẻ hơi kỳ quái, thế là Thẩm Tinh Yểu đáp lại bằng một chữ.

TinhYểu: Ừ

Lục Chỉ nhìn thấy chữ "Ừ" này thì sững sờ mất khoảng ba giây, lộ vẻ mặt không thể tin nổi, quay sang nói với trợ lý Tiểu Châm: "Cô biết cô ta trả lời tôi thế nào không?"

Tiểu Châm liếc anh ta một cái, dùng ánh mắt hỏi.

"Cô ta vậy mà chỉ trả lời tôi một chữ Ừ, Ừ đấy! Cô hiểu không?"

Tiểu Châm nhìn vẻ mặt đẹp trai của Lục Chỉ đang tỏ ra khó chịu một cách khoa trương, nhưng cô đã thấy nhiều nên quen, thậm chí thành thói quen rồi. "Lạnh lùng vậy sao?"

Lục Chỉ hừ một tiếng, ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, gõ lạch cạch một hồi rồi gửi đi, trên mặt lộ ra vẻ khoe khoang không mấy phù hợp với khuôn mặt đó.

Tiểu Châm nén xuống cảm giác bất an, hỏi: "Anh gửi gì thế?" Lục Chỉ xoay điện thoại trong tay một vòng, "Không có gì."

Tiểu Châm: "…"

Thẩm Tinh Yểu nhìn tin nhắn trong khung chat.

LDSG: Cô là người mới, với tư cách đàn anh, tôi vẫn phải cho cô một lời khuyên, ở trong giới giải trí tốt nhất đừng quá phô trương, nếu không sẽ có lúc phải nếm trái đắng đấy.

Thẩm Tinh Yểu khẽ nhướng mày, sau đó trả lời: Ừ

Lục Chỉ: "???" Lại Ừ? Chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi á? Cô ta có ý gì đây? Thái độ gì vậy?

Tiểu Châm vừa đứng sau lưng anh ta, nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi cho người ta, cũng thấy luôn tin nhắn trả lời, mắt thấy Lục Chỉ ôm điện thoại sắp bùm bùm gõ tiếp, cô vội nói: "Anh, đừng kích động đừng kích động, anh Phùng bảo phải hòa thuận với nhau mà."

"Cô ta cũng quá kiêu ngạo rồi! Cô từng thấy người mới nào như cô ta chưa??"

Tiểu Châm chớp mắt, cô thật đúng là từng thấy rồi, chẳng phải là cái người trước mắt này sao? Nhớ năm đó lúc anh ta mới vào nghề còn kiêu ngạo hơn người ta nhiều, nhưng lời này cô không dám nói. "Anh à, quy tắc trong giới anh còn không hiểu sao? Quá kiêu ngạo thì sớm muộn gì cũng có người trị thôi. Anh xem giờ cũng muộn thế này rồi, anh mau đắp mặt nạ nghỉ ngơi đi, mai đi sự kiện mà sắc mặt không tốt, sếp lớn không hài lòng, anh Phùng lại tìm anh đấy."

Tiểu Châm nói vậy, Lục Chỉ lúc này mới thôi.

Anh ta ném điện thoại sang một bên, lười trả lời tin nhắn của cô, xem cô có thể kiêu ngạo đến khi nào!

Thẩm Tinh Yểu đương nhiên không thể biết được những suy nghĩ này của Lục Chỉ, nhưng cô cũng chẳng thèm để ý, dùng hai chữ "Ừ" để kết thúc cuộc nói chuyện khó hiểu này, thậm chí còn chẳng thèm sửa ghi chú tên cho anh ta.

Điện thoại của Thẩm Tinh Yểu rung lên, màn hình hiển thị cuộc gọi đến là "Tên khốn họ Ngụy".

Khóe miệng Đoạn Thính Nhạc giật giật, "Cậu đặt cho anh ấy cái tên này, anh ấy biết không?"

Thẩm Tinh Yểu không cho là đúng, "Điện thoại của tớ, ghi chú của tớ, tớ thích sửa thế nào thì sửa thế ấy."

Đoạn Thính Nhạc: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!