Chương 6: (Vô Đề)

8.

Trần Vỹ chộp lấy bình thuốc bên cửa sổ rồi ném xuống đất, liên tục hét lên:

"Tôi không điên! Tôi không điên!"

Nhìn thấy dáng vẻ kích động của Trần Vỹ, tôi luôn miệng nói đúng đúng đúng.

Nhưng thực ra tôi không phải nói với cậu ấy…

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lưu Tiểu Huệ, quả thực có một bàn tay đặt lên vai cô ấy.

Nhưng khi cô đi xuống lầu, lưng, vai, eo, chân...

Tổng cộng có sáu hoặc bảy cánh tay trắng bệch mốc meo.

Móng tay rất dài, vừa chảy m. áu vừa xé thứ gì đó trên người Lưu Tiểu Huệ, như chất chứa một nỗi hận thù vô tận.

Về những âm thanh lạch cạch mà cậu ấy nghe thấy khi đạp xe.

Nếu tôi đoán không lầm thì đó hẳn là tiếng ngón tay bị nan hoa bánh xe cuốn đứt.

Những điều này tôi cũng không nói cho cậu nghe.

Chỉ cần Trần Vỹ biết được tôi cũng nhìn thấy bàn tay đó, thì cậu cũng đã yên tâm phần nào.

Chí ít thì điều này có nghĩa là cậu ấy không điên, cậu chỉ đụng phải thứ gì đó thôi.

"Thứ đó đã mê hoặc cả cậu và Tiểu Huệ rồi." Tôi nói.

"Mê hoặc? Ý cậu là sao?"

Tôi nói với Trần Vỹ rằng thứ đó có ba kỹ năng: làm mụ mị, che đậy và hù dọa.

Thứ gọi là mê hoặc chính là làm cho đầu óc mụ mị đi.

Cảm thấy như cơ thể có cảm giác, tai thì nghe như có người cất tiếng nói, tức giận, phấn khích hay sợ hãi một cách kỳ lạ, không cách nào giải thích được.

Tất nhiên, cấp bậc mạnh nhất chính là ma đưa lối quỷ dẫn đường, trong vô thức con người ta sẽ làm một vài chuyện không ngờ tới.

Tiếp đó là che đậy, những thứ mà vốn dĩ chúng ta có thể cảm nhận được, nghe và nhìn thấy được đều không còn cảm nhận được nữa.

Cuối cùng là hù dọa, không gì khác hơn ngoài việc biến thành một hình dạng để dọa dẫm con người chúng ta.

Tóm lại đều là những đòn tấn công về mặt tâm lý hoặc cảm giác, chúng ta không cần để ý quá nhiều đến chúng là được, tất cả đều là ảo giác.

Trần Vỹ trừng mắt nhìn tôi nói:

"Ảo giác? Cậu có biết tôi tỉnh dậy ở đâu không? Sắp đến cả huyện Từ rồi, lốp xe của cả hai bánh xe đạp đều bị cháy khét cả! Con ma nào có thể làm tôi mụ mị đến như vậy?"

Lòng tôi âm thầm kinh hãi một phen.

Tôi biết Trần Vỹ đã đụng phải thứ gì đó, nhưng không ngờ thứ đó lại khủng khiếp đến vậy.

Người bạn bình thường không thể có bản lĩnh lớn đến vậy.

Trần Vỹ nhìn thấy vẻ mặt của tôi có gì đó không ổn nên lại càng căng thẳng, sờ soạng khắp cơ thể mình.

"Có phải cậu nhìn thấy thứ gì trên người tôi rồi phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!