Nói xong, Lưu Tiểu Huệ cũng biến mất.
Bây giờ chỉ còn lại Tiểu Lôi, cô ấy vốn là một hồn ma sống, sự oán giận của cô ấy đã tiêu tan, cô ấy sẽ không ở lại đây bao lâu nữa.
Tôi cố gắng mỉm cười và nói với cô ấy:
"Hết tức giận rồi chứ? Đừng đem cả oán hận rời đi, kiếp sau sẽ xấu xí lắm..."
Tiểu Lôi vừa khóc vừa cười.
"Lúc đầu tôi lợi dụng cậu vì oán hận, nhưng bây giờ tôi rất biết ơn, gặp được Kim Giác thật tốt..."
Cô thở dài một hơi rồi nói tiếp:
"Nhưng tôi vẫn còn giận lắm, tại sao không thể gặp cậu sớm hơn?"
Tiểu Lôi nhảy lên người tôi, nhưng bây giờ cô ấy chỉ còn là tàn ảnh, hai chân hơi trong suốt, sau đầu có ánh sáng rực rỡ, đó là dấu hiệu cho thấy cô ấy sắp đầu thai vào thế giới loài người.
Trước khi đầu thai, tâm thức sẽ biết vào nhà của người nào.
Tôi vội hỏi:
"Đầu thai vào nhà ai? Nói cho tôi biết đi!"
"Tại sao phải nói cho cậu biết?"
Tôi đợi.
Đôi mắt của Tiểu Lôi đỏ hoe.
"Kiếp sau tôi không muốn yêu sớm, ít nhất phải đợi 18 năm, cậu có đợi được không?"
Tôi đợi được!
"Đừng đùa nữa, tôi phải uống canh Mạnh Bà, khi lớn lên rồi sẽ không nhớ cậu, làm sao mà tôi có thể yêu một ông chú như cậu được? Hơn nữa, cậu thậm chí còn không biết theo đuổi con gái."
Nói đến đây, Tiểu Lôi mỉm cười.
Nhưng tôi thì đã khóc, Tiểu Lôi đã đúng, từ đầu đến cuối tôi không hiểu gì cả.
Cô ấy luôn là người chủ động cho đi.
Thân thể Tiểu Lôi càng ngày càng nhẹ đi, lẽ ra tôi nên để cô ấy rời đi mà không lo lắng gì, nhưng tôi lại không thể làm được, chỉ muốn liều mạng giữ lấy cô ấy, ôm lấy tàn ảnh của cô ấy hết lần này đến lần khác.
Tiểu Lôi đưa tay lau nước mắt cho tôi, nhưng cô ấy chỉ có thể lắc lư trước mắt tôi. Tôi khóc như một kẻ ngốc.
"Được rồi, Kim Giác, hãy trưởng thành hơn một chút, chúng ta đều sẽ chia tay trong đẹp đẽ, sau này khi nhìn lại, chúng ta đều có được dáng vẻ đẹp nhất."
Tôi lau nước mắt, Tiểu Lôi lại mỉm cười nói:
"Yên tâm, sau này cậu sẽ gặp được người yêu cậu thôi. Hãy nhớ đừng so sánh cô ấy với tôi, hãy quên tôi đi và sống thật tốt nhé."
Lúc đầu tôi gật đầu liên tục rồi lại liều mạng lắc đầu, khóc không nói nên lời.
Tiểu Lôi trước mặt tôi từng chút một tan biến, cuối cùng chỉ còn lại chút dư ảnh phần thân trên, giọng nói càng ngày càng nhỏ, thấy sắp không còn gì nữa, đột nhiên cô giãy giụa, khóc lớn, nước mũi và nước mắt chảy ra, cô ấy nhe răng múa vuốt với tôi:
"Kim Giác, hãy nhớ lấy, em luôn là tình đầu của anh! Luôn là người yêu cũ số một của anh! Em quên anh nhưng anh không được quên em!"
Tôi bị dáng vẻ của cô chọc cười, ngay khi tôi chuẩn bị nói, cô ấy đã biến mất không dấu vết trước mặt tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!