Chương 34: (Vô Đề)

Ông trẻ tư giải thích: Mặc dù phép Tiểu Ẩn này không tốt bằng phép Bạch Hạc truyền thống của Lã tổ và phép Ma Lợi Chi Thiên của Mật giáo, nhưng nó vừa đơn giản lại dễ thực hiện.

Sau khi niệm chú thì tương đương với việc đứng trong điểm mù của đám đông, chỉ cần những người xung quanh không chuyên chú tìm kiếm, người niệm phép vẫn im lặng thì sẽ không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, được xem như vua trong hiệu suất ẩn thân.

Yêu cầu duy nhất là phẩm chất tâm lý của người làm phép phải tương đối cao. Khi người khác đến gặp chúng ta thì không được hoảng sợ, một khi hoảng sợ thì sẽ hiện hình.

Nhưng mẹ tôi vẫn có chút lo lắng, nói đi nói lại, cháu nó còn nhỏ, nó còn nhỏ lắm.

Ông trẻ tư đ.ấ. m hai phát vào n.g.ự. c tôi.

"Nhỏ gì? Như khi trước thì bằng tuổi nó đã làm cha rồi."

Nhưng... Tôi vẫn còn do dự.

"Con, con không nghĩ Tiểu Lôi là người xấu."

Mẹ tôi lo lắng:

"Cô ta là người xấu thì còn được đi nhưng trong đám ma quỷ thì cô ta vẫn xếp vào loại hung hãn dữ tợn rồi, quên mất rằng cô ta muốn bóp cổ con đến c.h.ế. t rồi sao! Còn ở đây nhẹ dạ cả tin, bị nó làm mê muội đầu óc thật rồi à!"

Hiếm khi mẹ tôi dùng đến ba thành ngữ trong một câu, dễ dàng biết được mẹ tôi đã tức giận đến thế nào.

Ông trẻ tư cũng an ủi:

"Con và cô ta không phải là người cùng đường, chia tay sớm tốt cho cả hai."

Thấy tôi vẫn còn có chút không nỡ, ông trẻ tư nói thêm:

"Nhớ lấy, sau khi gặp cô ta, đừng nhìn vào mắt hay bắt chuyện với cô ta, trực tiếp xuống tay là được."

Ngày 30 tháng 12 năm 2001.

Trước ngày tôi tròn 18 tuổi một ngày.

Vào lúc giữa trưa, khi dương khí mạnh nhất, tôi phải g.i.ế. c đi tình đầu của mình

Đột nhiên tôi cảm thấy làm người lớn thật khó.

49.

Tôi vác thanh kiếm gỗ của mình, đạp xe đến nơi tôi thường đi với Tiểu Lôi.

Quán hoành thánh, hiệu sách, cung đường tản bộ và khu dân cư nơi cô sống.

Nơi nào cũng gợi cho tôi nhớ về quãng thời gian chúng tôi ở bên nhau, trong lòng dâng lên sự khó chịu, nhưng sau thời gian đó, tôi nghĩ đến lời khuyên của ông trẻ tư, mỗi lần nhớ đến cô, thì sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Tôi cố gắng không nghĩ về cô ấy nữa, tôi đi quanh những nơi này một lượt nhưng cũng không tìm thấy cô ấy.

Tôi sực nhớ đến studio vẽ.

Hôm nay phòng vẽ không có bao nhiêu người, có người đi nơi khác thi chuyên môn, có người thì về nhà đón Tết Nguyên đán, chỉ còn lại một vài đôi tình nhân ở lại cùng nhau vẽ tranh.

Mọi thứ vẫn như trước, chỉ có cuộc sống của tôi đã thay đổi.

Tôi đi lướt qua vài phòng, vẫn không thấy Tiểu Lôi nên định đi về, thanh kiếm Táo Mộc trên thắt lưng khẽ rung động.

Tôi quay người lại và thấy một bóng người màu đỏ lướt ngang qua.

Là cô ấy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!